QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 146

ám hình xoáy trôn ốc và những con người ngồi giạng háng giữa luồng sáng
và bóng tối ở đó.

Chúng tôi ra quầy bar và Francesco giới thiệu tôi với lão già và hai

người sẽ chơi cùng chúng tôi. Vẫn phải chờ thêm một người nữa, tối đó
chúng tôi chơi năm người. Trong khi chờ, Francesco giải thích cho tôi luật
chơi ở đó.

Để có một bàn chơi phải trả nửa triệu cho chủ sới bạc. Vì có năm

người nên mỗi chúng tôi sẽ trả một trăm nghìn lia. Đổi lại chúng tôi sẽ được
một bộ bài mới, phỉnh và một tách cà phê. Cũng như được chơi đến tận
sáng hôm sau. Nếu uống thêm cà phê, hoặc uống rượu, hút thuốc thì sẽ phải
trả thêm. Đặt cửa ban đầu là năm trăm nghìn, đến cuối ván thắng bao nhiêu
sẽ phải chia cho chủ sới năm phần trăm. Tất nhiên người phải trả là người
thắng.

Tay chơi thứ năm đến sau đó vài phút. Ông ta vừa xin lỗi lấy xin lỗi

để vừa thở dốc nặng nhọc và lau mặt bằng một cái khăn tay trắng trông rất
cổ lỗ. Mọi thứ ở ông ta trông đều lạc lõng. Sơ mi trắng với kiểu cổ áo có lẽ
từ ba mươi năm trước. Mái tóc muối tiêu để hơi dài, ngón trỏ và ngón giữa
bàn tay trái vàng đi vì chất nicotin.

Đôi mắt sau cặp kính gọng đen dày cộp mang một vẻ dịu dàng kỳ lạ

xen lẫn với những tia nhìn bồn chồn. Ông ta vừa mới cạo râu xong, cái mùi
nước hoa bôi sau khi cạo râu khiến tôi chợt hồi tưởng về tuổi thơ xa lắc của
mình. Mùi hương có lẽ ngửi từ ông tôi, hoặc bác tôi, hay là một người nào
đó đã lớn lắm hồi tôi bé tí. Một điều gì đó đến từ dĩ vãng.

Chính ông ta cũng có vẻ như một người bước ra từ dĩ vãng xa xôi, từ

một bộ phim thể loại tiền hiện thực hay từ một bản tin ti vi đen trắng cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.