QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 148

cậu đừng lo cho tôi, thật đấy, không phải lo lắng tí gì cho tôi đâu. Một ván
thua thì có làm sao nào!”

Ông ta thua nhiều ván. Lần thách cửa nào ông ta cũng nhận, cái cách

chơi của ông ta vừa máy móc lại vừa điên loạn, tựa như ông ta chẳng bận
tâm lắm đến số tiền thua dưới dạng mấy cái phỉnh bẩn thỉu đặt trên bàn kia.
Mà có lẽ thế thật, có lẽ ông ta ngồi đấy chơi không phải vì tiền mà vì cái gì
khác.

Nhưng lại có một vẻ xúc động gần như bệnh hoạn trong cái cách ông

ta bình tĩnh đặt phỉnh vào cửa, và rồi hầu như không bao giờ lấy lại được ở
cuối ván.

Dù không có hai thằng bọn tôi ở đấy ông ta cũng sẽ thua.

Chúng tôi chơi đến bốn giờ sáng hôm ấy. Khi đứng dậy những bàn

bên cạnh đều đã trống trơn, đèn tắt gần hết, trong không gian chỉ còn một
đám khói mù xám vàng vọt u uẩn.

Tôi lại thắng như thường, một trong hai tay chơi kia cũng thắng dù ít

hơn tôi rất nhiều, về sau Francesco giải thích với tôi tay đấy thuộc loại
không nên gây chuyện, và tốt nhất là không nên khiến hắn nổi cơn. Vì thế
cậu để hắn thắng. Theo cái quy tắc vẫn luôn tuân thủ là mọi thứ diễn ra trôi
chảy, không để lại bất cứ nghi ngờ gì.

Những người khác, kể cả Francesco, đều thua. Thua nhiều nhất là luật

sư Gino. Ông ta châm điếu thuốc khác, rút ra từ bao thuốc nhàu nhĩ đã gần
rỗng không và bảo nếu tôi không phiền thì ông ta sẽ trả bằng séc vì tất
nhiên ông ta không mang theo từng ấy tiền mặt. Nếu tôi không phiền thì
ông ta sẽ ghi séc lùi ngày một chút. Không phải lo lắng gì đâu, chỉ là ông ấy
đang chờ một khách hàng thanh toán. Chỉ hai, ba ngày thôi. Nhưng để chắc
chắn thì ông ta sẽ ghi chậm hẳn một tuần, nếu tôi không phiền. Tôi bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.