QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 150

Mười Lăm

Vài hôm sau, đến cái ngày ghi trên séc của luật sư Gino, chúng tôi

cùng tới ngân hàng để rút tiền chia nhau. Như mọi khi.

Nhân viên ngân hàng làm những thủ tục kiểm tra thông thường, rồi

bảo anh ta rất tiếc nhưng tài khoản này đang bị âm vì thế không đủ để thanh
toán séc. Chuyện này chưa từng xảy ra và ngớ ngẩn thay, tôi có cảm giác
mình đã bị bắt quả tang. Giờ thì nhân viên ngân hàng sẽ hỏi làm sao tôi lại
có được tấm séc ấy, rồi sẽ căn vặn tôi các chuyện khác và sẽ phát hiện ra vẻ
tội lỗi của tôi rồi lật tẩy tôi. Tôi cứ im bặt, vài giây thôi nhưng sao dài
khủng khiếp. Tôi không biết phải nói gì, tôi chỉ mong mình không có ở đấy,
chưa từng đến đấy.

Rồi tôi nghe thấy giọng Francesco đang đứng ngay sau lưng tôi, bảo

nhân viên nhân hàng làm ơn đưa lại tờ séc cho chúng tôi vì chắc chắn có
nhầm lẫn gì đấy với khách hàng. Cậu ấy nói rõ ràng: “Chắc chắn có hiểu
nhầm gì đấy với khách hàng.” Chuyện như thế vẫn hay xảy ra. Chúng tôi sẽ
tự giải quyết, không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề, khiếu nại hay gì gì.
Cảm ơn, chúc anh một ngày vui vẻ.

Một lát sau chúng tôi đã ra ngoài ngân hàng, trong cái nóng thiêu đốt

của mùa hè Bari.

“Thằng chó. Tớ đã biết thế mà.” Từ khi quen biết Francesco đến giờ

đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu có vẻ giận dữ. Giận thật sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.