QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 152

Rất nhiều năm sau tôi có đọc được rằng chơi bạc kiểu bệnh hoạn là

một cách cố kiểm soát những điều không kiểm soát nổi, nó tạo cho người
chơi cái ảo giác đang làm chủ chính số phận mình. Và tôi nhớ lại - rất rõ
ràng - cảm giác tôi có sáng hôm ấy.

Francesco thù hận đến thế với luật sư Gino chẳng qua vì ông già tội

nghiệp ấy chính là đồng dạng với cậu. Ông ta là cái gương phản chiếu chính
Francesco. Cậu không chịu đựng được việc nhìn vào cái gương đó, thế nên
cậu cố tìm cách đạp vỡ nó, nghĩ rằng như thế sẽ đập tan được cả nỗi sợ hãi
của mình.

Cả hai đều có cùng cơn sốt bệnh hoạn trong tâm hồn. Cả Francesco,

khi chi phối các quân bài - và chi phối cả con người nữa - vẫn chạy theo ảo
vọng chế ngự được số phận.

Cả hai, bằng hai cách khác nhau, đều đang đi trên rìa của cùng một bờ

vực thẳm.

Tôi thì đang theo họ. Rất sát.

Hai chúng tôi đến ngồi dưới bóng ô của một quán bar ngoài trời giữa

những tòa nhà lớn xây theo kiến trúc thời Phát xít dọc bờ biển, gần Bảo
tàng Nghệ thuật Bari.

Francesco bảo chúng tôi buộc phải đòi được số tiền ấy. Tối hôm đó

cậu đã trả ngay tiền thua bạc. Cậu đã chấp nhận thua cái tay nguy hiểm mà
tôi không còn nhớ mặt mũi ra sao, cốt để tránh bị nghi ngờ tính trung thực
trong lần chơi ấy. Rồi lại còn tiền bàn trả cho chủ sới, phần trăm tiền thắng
mà tôi đã cho tay quản lý vân vân và vân vân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.