QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 153

Điều trước tiên chúng tôi phải làm là lấy lại số tiền ấy. Bằng cách này

hay cách khác, cậu nói với cái giọng thản nhiên như người ta đang bàn về
thu chi của công ty. Nhưng gương mặt thì lại có vẻ khác, một vẻ tôi không
thích. Không thích tí nào.

Tôi có linh cảm chuyện không hay sắp xảy ra. Cái linh cảm khi một

chuyện chẳng tốt đẹp gì đang kề cận. Cảm giác mình đang ở gần cái điểm
một đi không trở lại. Thế nên tôi yếu ớt bảo hay thôi bỏ qua cho cái lão
khốn khổ ấy. Số tiền ấy có đến nỗi không thể thiếu được đâu, chúng tôi
đang có nhiều tiền hơn số mình cần, thôi thì chia đôi số thiệt hại rồi đóng sổ
chuyện này.

Nhưng cậu ấy không thích thế.

Cậu ấy ngồi im một lúc, mặt căng ra như khi người ta cố kìm cơn

giận. Rồi cậu cất tiếng mà không thèm nhìn tôi, tiếng cậu ấy nhỏ, gằn
xuống. Giọng cậu ấy lạnh, cái giọng lạnh lùng cứng nhắc như khi nói
chuyện với một tên hạ cấp không biết điều ngồi yên chỗ của mình. Tôi đỏ
cả mặt, nhưng có vẻ cậu không để ý.

Đây không phải chuyện tiền nong. Không chỉ là chuyện tiền nong.

Chúng tôi không thể bỏ qua, không lấy tiền được bạc. Như thế sẽ gây ra
nghi ngờ, rồi chuyện sẽ truyền đi bằng cách này hay cách khác và như thế
sẽ bắt đầu cho sự kết thúc của chúng tôi. Phải lấy lại chỗ nợ ấy. Tất cả chỗ
nợ ấy.

Tôi không hỏi những câu có vẻ như hiển nhiên. Chẳng hạn làm thế

nào mà chuyện lại lan ra được, nếu như chỉ có ông kia biết. Mà ông ta thì
chắc chắn là không đi khoe khoang chuyện mình đã trả tiền thua bạc bằng
một tờ séc khống rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.