QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 155

Mười Sáu

Chúng tôi hẹn nhau vào tám giờ tối ở vườn hoa quảng trường Cesare

Battisti, đối diện với bưu điện trung tâm và với khoa Luật. Trường tôi.

Tôi đến muộn vài phút, đã thấy Francesco ở đó rồi.

Cậu ấy giới thiệu tôi với kẻ đó.

Tên hắn là Piero. Hắn cao trung bình, cỡ người trung bình và khuôn

mặt bình thường. Tầm ba lăm tuổi, hoặc có thể hơn một chút. Nếu không vì
mái tóc thì ngoại hình hắn có vẻ khá tầm thường. Mái tóc dài, màu vàng
không tự nhiên, buộc túm lại thành đuôi ngựa bằng một dây chun màu hồng
nhố nhăng. Hắn đeo một cái túi da đen phồng tướng không hiểu sao mang
một vẻ gì đó rất không đàng hoàng.

Piero sẽ đưa tôi đến chỗ luật sư Gino - hắn biết ông ta sống ở đâu - và

sẽ giúp tôi thuyết phục ông ta trả tiền. Sớm và không lằng nhằng gì cả.
Lằng nhằng cũng chả ích gì.

Trước khi đi Francesco mời bọn tôi một cốc khai vị ở quán cà phê

bưu điện. Cái quán mà cho đến năm ngoái tôi vẫn có thói quen dừng chân
sau giờ học, sau những buổi hội thảo hay mỗi lần thi xong.

Vừa nhấm nháp ngụm rượu prosecco lạnh buốt và cắn hạt óc chó tôi

vừa thấy trong đầu mình tái hiện những hình ảnh của cuộc sống trước đây,
và một cảm giác không thực trỗi lên trong tôi. Tựa như những chuyện này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.