QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 156

và nhất là cái việc cụ thể này, không phải là đang xảy ra với tôi. Và cùng
lúc ấy là cái cảm giác ngay cả cuộc sống trước đây cũng không phải là của
tôi. Tôi chìm trong hai cái cảm giác vừa trống rỗng vừa âm ỉ dai dẳng. Vừa
sắc bén vừa mù quáng.

Ra khỏi quán cà phê Francesco chào chúng tôi, tất nhiên là cậu không

đi cùng được. Cậu ấy bắt tay Piero và vỗ mạnh lên vai tôi. Vẻ hài lòng.

Chúng tôi đi đến khu tòa án, một khu vực ban ngày trông bệ rạc còn

ban đêm thì nguy hiểm. Piero chỉ cho tôi cửa ra vào của một khu nhà ba
tầng tồi tàn và nói với tôi bằng cái giọng đặc thổ ngữ rằng lão kia sống ở
đấy. Thế là chúng tôi ngồi trên cốp một chiếc xe đậu bên kia đường và chờ.

Piero làm y tá ở bệnh viện đa khoa, nhưng hắn chỉ đi làm khi nào

thích, hắn kể vậy. Tức là hầu như không đi. Có một đồng nghiệp khác ghi
thẻ công cho hắn còn ông trưởng khoa thì không nói động gì đến. Đổi lại,
nếu có việc gì cần, như kiểu tìm lại một cái ô tô bị lấy trộm hay chuyện kiểu
kiểu thế thì hắn sẽ là người đứng ra giải quyết hết.

Hắn nói chuyện với giọng nhát gừng, trộn lẫn thổ ngữ. Và rít thuốc.

Loại Cartier, mà cứ đến nửa điếu là hắn dập tắt bằng cách dùng ngón trỏ và
ngón giữa tay phải nghiền nát cả giấy quấn lẫn thuốc.

Nửa tiếng sau, luật sư Gino xuất hiện. Ông ta vẫn ăn mặc y như đêm

hôm nọ. Cũng cái sơ mi ấy, cũng cái quần kiểu dáng ngày xưa. Ông ta vừa
đi vừa hút thuốc.

Chúng tôi băng ngang qua đường và chặn ông ta lại khi ông ta chuẩn

bị đến cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.