QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 158

Tôi choáng váng vì một cảm giác gần như sợ hãi. Nhưng lại rất khác.

Đó là sự pha trộn giữa sợ hãi và xấu hổ với một cảm giác hoan hỉ độc ác, vô
tâm không thể thú nhận nổi. Cái cảm giác khi ta có được quyền lực gần như
tuyệt đối trước một kẻ khác.

Tôi không biết phải làm gì. Cằm Gino run lên, như một đứa trẻ đang

sắp bật khóc nhưng gắng sức tuyệt vọng cố nín. Chùm tóc đu đưa yếu ớt
trông như một bộ phận giả gắn vào ông ta.

Tôi cảm thấy có gì đó vọt lên trong mình, chạy xuyên người tôi không

thể kiểm soát nổi, như một con sóng giận dữ chạy trong đường ống hẹp.

Cuối cùng tôi cũng lao vào đánh ông ta.

Tôi cũng giáng cho ông ta một cái tát, không mạnh bằng của Piero

nhưng dù sao cũng rất mạnh, vào cùng một bên má.

Tôi tát để ông ta thôi run lẩy bẩy như thế. Tôi tát vì thấy căm ghét ông

ta. Và vì giận dữ. Kiểu cơn giận vẫn chiếm lấy ta khi ta đối mặt với sự yếu
đuối, sự hèn nhát của ai đó và nhận ra - hoặc sợ phải nhận ra - sự yếu đuối,
hèn nhát của chính mình. Khi ta đối mặt với sự suy sụp của người khác và
cố đánh tan nỗi sợ hãi rằng trước sau rồi ta cũng sẽ suy sụp y như thế.

Tôi tát ông ta, và trong mắt Gino lóe lên một ánh ngỡ ngàng, rồi tắt

lịm ngay, nhường chỗ cho cảm giác chịu đựng, cái vẻ mặt của một người
chấp nhận là mình đáng bị đánh như thế.

Thế là tôi mở mồm, để không nghĩ đến việc tôi vừa làm. Và chuyện

tôi đang làm. Tôi nói cốt để dìm đi cái nụ cười ác độc mà tôi cảm thấy đang
lấp ló rất gần trên môi mình. Nụ cười thỏa mãn vì những thứ mà tôi làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.