QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 154

Tôi không đáp lại chỉ vì muốn cậu bỏ cái giọng ấy đi. Tôi không

muốn cậu nổi giận với tôi, không muốn cậu mất tin tưởng ở tôi.

Thế là tôi tự nhủ rằng chúng tôi không còn lựa chọn nào. Cậu ấy có

lý. Chúng tôi không thể bỏ qua một chuyện như thế, rủi ro quá không chấp
nhận được. Chúng tôi phải lấy lại số tiền ấy vì, tôi tự nhủ, nếu không thì hai
đứa sẽ đi tong. Tôi cứ hoang mang tự nhủ rất nhiều như thế, để thuyết phục
mình.

Khi tự nói với mình những điều ấy, tôi thấy đỡ lúng túng hơn. Dần

dần khi thấy có thêm những lý do để ủng hộ Francesco, sự căng thẳng của
tôi tan dần thành một niềm tin giả tạo ngu xuẩn, nhưng yên lòng, rằng
không có lựa chọn nào khác.

Thế rồi cuối cùng tôi gật đầu với cái vẻ cương quyết và giọng dân làm

ăn bị dân làm ăn khác thuyết phục làm một việc không thích thú gì nhưng
cần thiết.

Bởi vì rõ ràng, rất rõ là đằng khác, số tiền ấy chúng tôi sẽ không lấy

bằng cách năn nỉ xin lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.