QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 151

“Lỗi của tớ. Lẽ ra mình không nên chơi ở mấy khu ấy, và không được

chơi với mấy lão ấy. Chó chết.”

“Lão nào?”

“Bọn nghiện bạc. Bọn chơi bệnh hoạn. Bọn nghiện cái bàn xanh lục.

Như lão ấy. Đúng như thế.”

Từ ngữ và giọng nói của Francesco ẩn chứa cả sự coi thường và bạo

lực. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy đó là chuyện tất nhiên.

“Cậu thấy lão ta đánh thế nào đấy chứ?” Cậu ngừng lời, nhưng tất

nhiên không phải để nghe câu trả lời của tôi. Mà thực ra tôi cũng chẳng nói
gì cả.

“Loại người như lão đánh bạc chẳng khác nào hít heroin. Bọn đấy

nghiện cả. Cậu không thể tin bọn họ cũng như không thể tin bọn nghiện.
Bọn đấy ăn cắp của bố, của mẹ, của vợ. Ăn cắp cả của con mình miễn là
được đến ngồi bên chiếu bạc thêm một lần. Hỏi vay tiền bạn bè rồi không
trả. Cứ nghĩ là mình đánh được, nghe bọn ấy nói thì có vẻ như chúng biết cả
đống phương cách khoa học bất khả chiến bại để luôn được bạc, nhưng khi
ngồi xuống chiếu bạc thì lại đánh như mấy thằng điên. Mà càng thua lại
càng muốn quay lại chơi tiếp. Lúc nào cũng thèm chơi nữa. Bọn đó cần
chơi, vì chỉ khi chơi bạc chúng mới cảm thấy mình đang sống. Bọn hèn
mạt. Hèn mạt cả lũ. Không có loại người nào bất tín hơn bọn đó. Thế mà tớ
lại ngồi vào cùng bàn với lão, tớ đã biết trước mà. Lỗi của tớ.”

Francesco cứ thế nói tiếp nhưng tôi không để ý nữa. Giọng cậu trở

thành một âm thanh nền trong khi tôi lờ mờ nhận ra lý do thực sự của cơn
giận ấy. Trong một khoảnh khắc, hay lâu hơn tôi cũng không biết nữa, tôi
cảm giác mình đang nhìn ra cái lý do ẩn dưới những điều cậu đang nói.

Rồi cảm giác ấy tan biến, nhanh như khi nó đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.