QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 147

Ông ta là luật sư, hay chí ít thì đấy cũng là cái nghề mà người ta giới

thiệu về ông. Họ của ông ta tôi không nhớ, tất cả đều gọi ông ta là ông luật
sư hoặc gọi bằng tên: Gino. Luật sư Gino.

Chúng tôi ngồi vào bàn, cà phê, phỉnh và bài được mang ra. Khi tôi

định rút ví trả tiền thuê bàn thì Francesco chặn tôi lại bằng ánh mắt và kiểu
lắc đầu nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra. Chỗ này không phải loại
trả tiền đặt trước. Những tay quản lý ở đây, dù là ai đi nữa, không thiếu
cách để phải lo khách hàng giở trò gì.

Chúng tôi chơi giờ này sang giờ khác, chắc chắn là lâu hơn bình

thường. Khi hồi tưởng lại cảnh ấy tôi thấy một đám sương mù làm bằng
khói thuốc, ánh sáng nhân tạo và những quầng tối. Từ đám sương mù ấy chỉ
có gương mặt của luật sư Gino nổi lên, với rất nhiều cử chỉ được chụp lại
hết cảnh này sang cảnh khác. Tôi không nhớ tên và mặt của những người
chơi khác. Có lẽ ngay hôm sau gặp lại ngoài đường tôi cũng không nhận ra
họ nữa.

Cả tối chơi bài tôi chỉ nhìn người đàn ông ngoại ngũ tuần ấy, hơi thở

khó nhọc của ông ta, điếu thuốc luôn cháy đỏ của ông ta - ông ta hút thuốc
MS loại mạnh nhất - và cái vẻ bồn chồn không yên của ông ta. Tôi cứ bị
ông ta hút lấy một cách ám ảnh không hiểu nổi.

Tôi lại để ý đến chuyện ông ta vừa cạo râu, tôi nghĩ chắc ông ta cạo

để đi đánh bài tối nay. Trong cái căn hầm bẩn thỉu đầy khói ấy, với những
tay lưu manh lừa đảo đủ loại, trong đó có cả tôi.

Rồi tôi chợt nghĩ ông ta chắc trạc tuổi bố tôi, và thế là tôi thấy lúng

túng hẳn.

Mỗi khi thua một ván khóe môi trái của ông ta lại giật nhẹ trong giây

lát. Nhưng chỉ một lát sau ông ta lại vội vã mỉm cười như muốn bảo, “Các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.