QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 161

tay đang tạo ra những nét chữ sang trọng và đáng thương. Ánh mắt của tôi
dính chặt vào bàn tay nhợt nhạt ấy, vào cái bút bi chỉ đáng giá hai xu, vào
bề mặt xanh nhợt của cái bàn rẻ tiền đang ngồi.

Khi mọi chuyện đã xong, tôi đứng dậy, cầm các tờ hối phiếu, cuộn lại

nhét vào túi quần. Rồi tôi đứng đờ ra đấy không biết phải làm gì, nói gì nữa.
Đầu tôi chỉ nghĩ ra mấy câu ngớ ngẩn kiểu như: Cảm ơn, hẹn gặp lại ông
nhé. Hoặc là: Hy vọng lần tới gặp lại ông trong hoàn cảnh đỡ hơn thế này.
Hoặc nữa: Tôi xin lỗi, nhưng làm ăn là làm ăn và nợ thì phải trả. Trong tất
cả những câu ấy tôi đều xưng hô ông tôi lịch sự. Như tôi sẽ làm nếu chúng
tôi gặp nhau trong một hoàn cảnh khác. Tôi và cái người đàn ông bằng tuổi
bố mình.

Tôi đang định giơ tay bắt tay ông ta, tỏ ra hòa khí một cách hèn nhát

thì bạn đồng hành của tôi xen vào. Đồng phạm của tôi.

“Đi thôi.” Giọng hắn có cái vẻ sốt ruột của kẻ cho rằng bọn nghiệp dư

thì đừng bao giờ nên thử làm chuyện của dân chuyên nghiệp. Hoặc có thể
chỉ là tôi tưởng tượng ra cái giọng ấy, còn hắn chỉ đơn giản là xong việc và
muốn về. Tôi do dự thêm một lát, rồi quay đi hướng về phía lối ra. Mà
không nói một lời.

Khi ra đến cửa tôi quay lại. Ở cuối quán bar Gino vẫn đang ngồi yên

ở cái chỗ chúng tôi đã bỏ ông ta lại. Một tay ôm đầu, khuỷu tay chống lên
bàn, cánh tay còn lại buông thõng bên người. Trông ông ta như đang mơ hồ
quan tâm ngắm thứ gì đấy.

Nhưng ở cái hướng mắt ông ta đang nhìn chỉ có bức tường lở loét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.