QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 176

làm được. Mình đã đi trên miệng vực và may mắn là chưa ngã. Bây giờ bọn
mình sẽ đi nghỉ chuyến này và sau đó mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Tức
là cuộc sống cũ của mình trước đây, dù bây giờ sẽ khác trước. Mình đã thấy
sống ở phía bên kia là thế nào. Mình đã thử. Chỉ ít lâu nữa thôi sẽ đến lúc
phải quay về.

Tôi nghĩ đến cuốn tiểu thuyết Trên đường và đoạn đối thoại nổi tiếng

mà vài năm trước tôi đã thuộc lòng.

Chúng ta phải đi và không dừng lại chừng nào chưa đến nơi, Dean

bảo.

Đi đâu hả anh bạn? Kerouac hỏi.

Tôi cũng không biết nữa, nhưng chúng ta phải đi.

Phải, chúng tôi phải đi rồi sau đó, đến cuối, tôi sẽ quay về nhà. Dù

điều ấy có nghĩa là gì đi chăng nữa.

Ý nghĩ ấy khiến tôi vui hẳn. Như thể tôi đã đến chặng cuối của một

cuộc đua vất vả. Giờ thì sắp xong rồi. Khi quay về tôi sẽ bảo Francesco thế
là đủ. Cuộc phiêu lưu cùng cậu ấy thật ngoạn mục nhưng với tôi thế là hết.
Tôi sẽ mãi là bạn của cậu ấy, nhưng con đường của mỗi chúng tôi giờ sẽ
tách khỏi nhau.

Lúc về, chắc chắn thế rồi, tôi sẽ tìm được cách thức và dũng khí để

nói điều cần nói.

“Thế bao giờ mình lên đường?”

Francesco mỉm cười. Không phải nụ cười được kiểm soát đầy ngụ ý

như mọi khi. Không phải nụ cười mà ta không bao giờ hiểu nổi nó thực sự
có nghĩa gì. Tôi cảm giác lần này là một nụ cười bình thường. Và tự nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.