QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 177

tôi thấy nhói buồn. Cậu ấy là bạn tôi còn tôi lại vừa quyết định bỏ cậu ấy.
Tôi thấy có lỗi vì điều ấy, và vì những nghi ngờ mà tôi cảm thấy ngày một
thường xuyên hơn về Francesco, và về hai chúng tôi.

“Ngày mai, sáng mai. Bây giờ mình đi chuẩn bị đồ. Tớ sẽ xem qua

đường đi, sáng mai cậu đến đón tớ sớm, như thế mình lên đường luôn khi
trời chưa nóng quá. Khoảng bảy giờ.”

Tôi về nhà, mấy hôm nay tôi chỉ ở nhà một mình. Bố mẹ tôi đến trang

trại của mấy người bạn ở mạn Ostuni. Việc đầu tiên tôi làm là đi tìm số điện
thoại của mấy bác bạn ấy. Tôi muốn nói chuyện với bố mẹ. Tự dưng tôi
nóng lòng muốn nói chuyện với họ. Tảng băng ngăn giữa chúng tôi từ cái
bữa ăn trưa Chủ nhật ấy dường như đang tan ra. Tôi muốn báo với bố mẹ
rằng tôi sẽ làm một kỳ nghỉ ngắn, một tuần hoặc hơn một chút. Tôi cần kỳ
nghỉ ấy, nhưng khi về tôi sẽ quay lại học hành. Tôi xin lỗi đã cư xử với bố
mẹ như thời gian vừa rồi. Đấy là một giai đoạn khó khăn, nhưng giờ thì hết
rồi. Trong một khoảnh khắc thậm chí tôi định sẽ kể hết với bố mẹ những
chuyện đã xảy ra mấy tháng qua. Rồi tôi lại tự nhủ bây giờ chưa nên. Có lẽ
để sau. Khi quay số tôi thấy hơi hồi hộp, nhưng nhẹ nhõm. Tôi vui. Mọi
chuyện đang tốt đẹp lên.

Chuông điện thoại reo rất lâu, nhưng không có ai trả lời cả.

Chắc là mọi người đều nán lại trên biển. Mẹ tôi vốn thích ở lại bãi

biển đọc sách khi đám đông đã tản bớt, cho đến tận hoàng hôn. Bà thích
tắm lúc chiều muộn hoặc sáng sớm. Bố tôi thì không, nhưng ông chiều theo
bà.

Tôi hơi buồn nhưng rồi tự nhủ sẽ gọi lại lúc muộn hơn, sau khi đã gói

ghém những thứ mang theo.

Nhưng hóa ra đó không phải chuyện làm nhanh chóng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.