QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 21

Ba

Có một bài hát của Eugenio Finardi kể về một thằng cha tên là

Sansone. Thằng cha chơi bóng đá như thần, mắt xanh lục, da sậm. Khuôn
mặt của một thằng không biết sợ bao giờ.

Đấy chính là miêu tả dành cho Francesco Carducci.

Cậu ta nổi tiếng vì đá bóng - luôn là vua phá lưới giải bóng trường -

và vì là thần tượng của bọn con gái. Nói thật ra là thần tượng của cả một vài
bà mẹ chán đời nữa. Dân tình bảo thế. Cậu ta hơn tôi hai tuổi và đã vượt
quá số năm quy định của bằng triết học. Tôi chưa bao giờ biết cậu ta còn nợ
mấy môn, cậu ta đã chọn đề tài luận văn chưa hay bất cứ chuyện gì dạng đó.

Có rất nhiều điều tôi chưa bao giờ biết về cậu ta.

Trước cái đêm trong kỳ nghỉ Giáng sinh năm 1988 ấy, chúng tôi hoàn

toàn chỉ biết qua quýt về nhau. Chơi chung với vài nhóm bạn, vài trận đá
bóng, chào hỏi rất nhanh khi tình cờ gặp nhau trên đường.

Trước cái đêm ấy, trong kỳ nghỉ Giáng sinh 1988, chúng tôi mới chỉ

lướt qua nhau.

Rồi có một bữa liên hoan gì đó ở nhà một nàng, con gái công chứng

viên. Alessandra. Bố mẹ cô nàng đi nghỉ trên núi để lại căn nhà to đùng,
lộng lẫy. Cả lũ uống và chuyện phiếm, vài đứa chui vào góc hút. Còn đa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.