QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 23

Hắn liếc qua tôi và những người khác đứng quanh bàn không chơi.

Không ai trong chúng tôi khiến hắn quan tâm, nên hắn lại gần bàn để nhìn
mặt mấy người chơi. Ngay lập tức thấy người cần tìm, hắn vội vã bỏ ra khỏi
phòng rồi chưa đầy một phút sau quay lại với hai tên kia.

Một tên trông y như bản sao phóng to của tên đầu tiên. Khá cao, to

con, cũng đầu cua cực ngắn. Trông chả đáng yên tâm chút nào. Tên thứ ba
cao, gầy, tóc vàng, kể thì cũng đẹp trai nhưng đường nét và thái độ hắn có
một vẻ gì bệnh hoạn. Chính hắn lên tiếng. Và bảo thế này:

“Thằng cục cứt!”

Tất cả quay lại. Cả Francesco vốn ngồi quay lưng ra cửa và chỉ đến

lúc ấy mới nhìn thấy ba tên kia. Chúng tôi nhìn nhau vài giây xem bọn
chúng tìm ai. Rồi Francesco đứng dậy quay ra phía tên tóc vàng nói với
giọng cực kỳ bình thản.

“Đừng giở trò vớ vẩn ở trong này. Có cả đống người.”

“Thằng cục cứt. Ra ngoài này với bọn tao, không thì bọn tao đập hết.”

“Được thôi. Để tao lấy áo khoác rồi ra.”

Tất cả bất động, tê liệt vì kinh ngạc và sợ hãi. Những người trong

phòng và những người lấp ló ngoài hành lang phía sau ba tên. Tôi cũng bất
động, tôi nghĩ giờ chúng sẽ lôi cậu ta ra ngoài và đánh chết cậu ta mất. Có
lẽ chỉ lôi ra ngay cầu thang. Tôi cảm thấy nhục nhã. Tôi nhớ lúc ấy, trong
một khoảnh khắc tỉnh táo kỳ cục, tôi đã nghĩ chắc hẳn đây là cảm giác
người ta thường cảm thấy khi sắp bị cưỡng hiếp.

Francesco lại gần cái sofa nơi mọi người chất áo khoác, còn tôi nghe

thấy giọng mình tự động vang lên, như thể đó là giọng ai khác.

“Ê, chúng mày muốn làm cái chó gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.