QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 25

Bọn tôi vứt cả ba tên ra ngoài, rồi một sự yên lặng lúng túng trùm lên

căn nhà. Có ai đó biết, hoặc tưởng là mình biết, nguyên nhân của vụ trả thù
hụt ấy. Nghĩa là biết, hoặc tưởng là mình biết, Francesco đã gây chuyện gì.
Điều mà mọi người không biết và không hiểu nổi là tôi thì dính gì vào
chuyện này. Và nhất là tại sao tôi lại có thể xử sự như thế. Từng nhóm một
bàn tán và khi tôi ở gần thì hạ thấp giọng hoặc im luôn. Tôi thì lúng túng đi
từ phòng này sang phòng kia. Tôi chỉ muốn chờ thêm một chút, cho đỡ đột
ngột quá rồi đi về.

Tôi cũng không hiểu nổi tôi đã làm gì và sao lại thế. Mình đập vỡ mũi

hắn, tôi nghĩ. Chó chết, mình đập vỡ mũi hắn. Một phần trong tôi chết sững
vì mình bạo lực đến thế, trong khi phần kia lại cảm thấy một niềm phấn
khích lạ lùng, đáng hổ thẹn.

Mọi người bắt đầu lặng lẽ giải tán. Không ai tiếp tục trò chơi sau khi

bị ngừng như thế. Tôi nghĩ mình cũng về được rồi. Đêm ấy tôi lại còn đi
một mình nữa.

Tôi mặc áo khoác rồi đi tìm chủ nhà để chào.

Mình biết nói gì với cô nàng đây nhỉ, tôi nghĩ. Cảm ơn vì buổi tối

tuyệt vời, tớ thích nhất là tiết mục ngoài chương trình đã giúp tớ thỏa mãn
xả tung bản chất thú vật của mình. Nhưng nhỡ cô nàng không được vui tính
cho lắm thì cô sẽ đập đầu tôi mất.

“Mình cùng về nhé?” Francesco đứng sau lưng tôi cất tiếng hỏi. Cậu

ta cũng đã mặc áo khoác. Môi cậu hơi nhếch lên như thoáng cười, nhưng
còn cả một nét gì gần như là ngưỡng mộ thoáng qua trong mắt.

Tôi gật đầu ra hiệu đồng ý. Đơn giản thế thôi. Như thể đấy là một

chuyện rất tự nhiên dù hai chúng tôi mới chỉ quen nhau sơ sơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.