QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 210

Cậu im lặng đến hai mươi giây. Rồi lấy ngón trỏ và ngón cái vuốt

mũi, trả lời tôi theo kiểu cậu vẫn làm. Bằng một câu hỏi khác.

“Thế cậu có chuyện gì? Ý tớ là: cậu thực sự thấy có chuyện gì ở đây

nào?”

“Tớ thấy có chuyện gì là thế nào. Một ngày đẹp trời cậu bảo tớ: bọn

mình đi nghỉ đi, cứ thế lên đường, không cần đích đến chính xác. Tớ đồng
ý, bọn mình đã thực hiện cái chuyến đi chết tiệt ấy và rồi khi tới nơi tớ hiểu
ra mọi chuyện đã được sắp đặt hết.” Tôi ngừng lời, vì tôi thấy khó mà thốt
ra những từ đang hiện lên trong đầu. Tôi nuốt ực xuống.

“Tớ phát hiện ra mọi thứ đều đã được sắp xếp để buôn ma túy. Chó

chết.”

“Về chuyện ấy thì cậu có lý. Tớ đã sai khi không nói trước với cậu,

nhưng tại vì tớ chắc chắn cậu sẽ không đồng ý và không muốn đi.”

“Về khoản tớ sẽ không đi thì cậu đúng rồi đấy.”

“Thôi được rồi, tớ đã sai khi không trung thực với cậu. Nhưng bây

giờ thì có vấn đề gì nào? Ý tớ là: về mặt đạo đức cậu có chống lại chuyện
mua thứ đấy không. Hay chỉ đơn thuần là lo vì phải mạo hiểm.”

“Tất nhiên là cả hai rồi. Mà sao cậu không chịu hiểu bọn mình đang

nói về chuyện gì nhỉ? Mình đang nói tới chuyện mua ma túy để buôn nó.
Bàn bạc làm một chuyện mà nếu bị bắt thì cả hai sẽ được ở trong tù một
thời gian dài đến mức tớ không muốn tưởng tượng ra nữa.”

“Cậu có chống lại việc dùng ma túy không?”

“Tớ chống lại việc buôn bán ma túy. Tớ chống lại việc tớ làm chuyện

đó, buôn cocain hay bất cứ thứ gì kiểu như thế.”

“Có người dùng cocain. Cũng như có người hút thuốc, người uống

rượu. Bọn mình cũng hút thuốc và uống rượu đấy thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.