QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 270

Tôi ghé mặt mình vào gần anh ta như để nhìn rõ hơn và chắc chắn là

mình hiểu đúng. Tôi cảm thấy cằm mình đang rung lên không kiểm soát
được, nhưng tôi không khóc.

Bây giờ nghĩ lại thì thấy lạ, nhưng quả thật từ lúc bị bắt trong tiền

sảnh ấy cho đến khi cái anh mặc vét thắt cà vạt vào phòng, tôi không mảy
may nghĩ có cách gì thoát được chuyện này. Tôi không mảy may nghĩ cô
gái ấy lại có thể bênh vực tôi.

Có lẽ chỉ bây giờ tôi mới tự giải thích được chuyện đó. Lúc ấy thì

không thể. Nhận thức của tôi về chính mình trong toàn bộ những việc xảy
ra đã dừng lại ở cái lúc Francesco rủ tôi cùng đi hại một cô gái. Cái giây
phút cậu ta tôn sùng bạo lực nguyên thủy và tất cả những điều kia. Nỗi hổ
thẹn của tôi vì, lại một lần nữa, đã không thể nói không với cậu ta, để cậu ta
lôi theo. Cảm giác tội lỗi của tôi lớn quá, và dường như ai cũng thấy được.
Và cô gái cũng thấy, thấy đầu tiên.

Chuyện tôi lao vào đánh nhau để bảo vệ cô ấy, trong một trạng thái

lẫn lộn giữa sợ hãi, xấu hổ và ham muốn phá tan tành hết ấy chẳng có nghĩa
gì hết. Tôi đã bị đóng đinh vào tội lỗi của mình. Vào tất cả những lỗi lầm,
và chính vì thế tôi đã không hề cố thử xin xỏ gì với mấy tay cảnh sát đánh
tôi. Tôi tự thấy mình có tội, như thể đúng là tôi đã hãm hại cô ấy.

“Sao anh không nói chuyện ấy với chúng tôi?”

Tôi nhắm mắt lại, yếu ớt nhún vai. Một cử chỉ trẻ con. Tôi bắt đầu

cảm nhận được cơn đau từ trận đòn, và tôi thấy mệt mỏi đến chết đi được.

Anh ta bảo anh ta xin lỗi về chuyện đã xảy ra, rồi hỏi tôi có muốn

được đưa đến bệnh viện chăm sóc không. Tôi bảo không, anh ta không nài
ép thêm. Thậm chí còn có vẻ nhẹ cả người. Như thế sẽ không có bản khai,
không phải giải thích gì với các bác sĩ, hoặc có lẽ với viên thẩm phán nào
đó, về chuyện tại sao tôi lại ăn đòn như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.