QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 273

Không đúng. Tôi nhớ rất rõ những điều Francesco nói với cô gái. Tôi

nhớ rất rõ cái giọng nói ấy, và những từ cậu ta nói.

Anh trung úy bảo tôi đọc lại bản khai báo. Tôi cầm lấy tờ giấy, nhìn

những từ ngữ trượt xuống trước mắt tôi - toàn những dòng, đoạn, nét cong,
dấu - nhưng không tài nào hiểu được. Cuối cùng tôi gật đầu, như thể tôi đã
đọc thật. Tôi ký tên bằng bút bi.

“Tôi sẽ đưa anh về nhà,” anh ta nói, rồi thêm vào sau khi ngập ngừng

rất nhanh. “Tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra.” Lúc nãy anh ta đã bảo thế rồi,
và trông anh ta có vẻ chân thật.

Tôi khua tay bâng quơ như muốn nói: không sao đâu, những chuyện

như thế đều có thể xảy ra. Một cử chỉ anh em chẳng hợp cảnh tí nào.

Một lúc sau tôi lại có mặt trên cái xe đã chở tôi đến đây vài tiếng

trước, khi tay bị còng. Chúng tôi lướt qua những con đường không một
bóng người trong khi bóng đêm đang mất dần cái màu u ám nhưng sắc nét
của nó. Tôi lại ngồi ghế sau, nhưng lần này chỉ có một mình. Đằng trước
một thanh niên trạc tuổi tôi lái xe, còn cái ông to béo đã đánh máy bản khai
báo của tôi ngồi ghế bên cạnh. Lái xe gọi ông ta là chuẩn úy. Hai người nói
với nhau mấy chuyện vớ vẩn thường ngày.

Chỉ vài phút sau đã đến nhà tôi. Khi xe dừng ông chuẩn úy bảo tôi có

thể đi. Tôi tựa người vào cửa khó nhọc đứng lên, cảm nhận tất cả sự đau
đớn từ trận đòn. Trong khi tôi đang định đi thì ông ta lại thò ra khỏi cửa
kính xe.

“Ê này, đừng thù oán gì nhé!” rồi vươn tay về phía tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.