QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 30

Francesco đứng dậy, ra phía sau quầy rót đầy hai ly whisky, quay lại

bàn đưa tôi một ly. Rồi hai chúng tôi châm thuốc hút.

“Nào, tối nay sao cậu lại hành động như thế vậy?”

“Tớ không biết. Đời tớ chưa bao giờ húc đầu vào ai cả.”

“Lạ nhỉ. Nhìn cái cách cậu đập vỡ mũi thằng ấy có vẻ chuyên nghiệp

lắm. Cậu được ai dạy à?”

Đúng là có người dạy tôi thật.

Hồi mười bốn mười lăm tuổi tôi và hội bạn hay đến một quán bi a gần

nhà. Thường thì chúng tôi chơi bóng bàn, thỉnh thoảng chơi bi a Mỹ. Chỗ
ấy không được lịch sự cho lắm. Một lần tôi lỡ nói năng hơi thái quá với một
thằng mới mười sáu tuổi đã thuộc hạng lưu manh. Ý tôi là lưu manh thật.
Đập phá, ăn cắp ô tô và đủ thứ khác. Tôi không biết tên thật thằng ấy,
nhưng mọi người gọi lén sau lưng nó là thằng Hủi. Vệ sinh cá nhân rõ ràng
không phải đam mê của nó.

Tất nhiên là tôi bị nó đấm như đánh trống trong khi bọn bạn tôi không

động đậy gì. Chúng nó chỉ thiếu nước huýt sáo ngó lơ đi chỗ khác nữa thôi.
Nhưng trong lúc tôi ăn đấm và cố để không bị nặng quá thì có thằng khác
nhảy vào. Thằng đấy cũng lưu manh nốt, nhưng lớn hơn, có lẽ khoảng mười
tám tuổi, còn to con hơn cả thằng kia và nổi tiếng là dữ hơn.

Tên thằng ấy là Feluccio. Feluccio Béo. Nó quản lý mấy vụ phi pháp

và giữ kỷ luật toàn bộ khu phòng bi a. Tất nhiên là nó có khái niệm riêng
của mình về kỷ luật, nhưng đấy lại là chuyện khác. Và không biết tại sao
mà thằng ấy lại quý tôi.

Nó mua cho tôi một cốc bia Dreher và cho tôi một cái túi chườm đá

để chườm lên mấy vết bầm tím. Nó bảo tôi không thể để mình ăn đấm kiểu
ấy được. Tôi đáp lại là sao lại không được, nó cũng vừa thấy thế còn gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.