QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 32

Đúng lúc ấy một nhóm người nữa đi vào. Ba cô gái trạc tuổi tôi và hai

người đàn ông lớn tuổi hơn nhiều. Ít nhất cũng phải tầm bốn mươi, đồng hồ
Rolex, quần áo đắt tiền và khuôn mặt đúng kiểu. Một cô soi Francesco rất
lâu, như cố để Francesco nhìn lại mình. Nhưng không ăn thua gì.

“Đến giờ về rồi, trừ phi cậu muốn chơi thử ở bàn nào đấy.”

“Không, không. Đi thôi.”

Chúng tôi đứng dậy đi về lối cửa chính. Francesco chẳng có vẻ gì là

định trả tiền whisky. Tôi định nói vì lo nhỡ có thằng du côn nào theo xuống
cầu thang rồi bắn gãy chân chúng tôi tội không thanh toán. Nhưng rồi tôi
nghĩ chắc Francesco biết việc mình làm. Có lẽ cậu ta có một khoản cắm sẵn
ở cái tổ quỷ, à quên, cái sòng bạc này. Thế nên tôi không nói gì nữa. Cô gái
kia vẫn cứ nhìn Francesco cho đến tận lúc chúng tôi ra khỏi phòng. Bọn tôi
chào tay đứng trực ở cửa, chào cả tay đứng ở cầu thang rồi xuống sân.

Khi về đến trước cửa nhà tôi, Francesco hỏi vài hôm nữa tôi có muốn

chơi một ván poker không. Ở nhà mấy người bạn, cậu ta vội giải thích khi
bắt gặp cái nhìn băn khoăn của tôi. Tôi đọc số điện thoại của mình,
Francesco nhớ luôn mà không cần ghi lại, rồi chúng tôi bắt tay tạm biệt
nhau.

Khi tôi đã xuống xe và đang loay hoay với cái ổ khóa hỏng ở cửa

chính, Francesco nói với qua cửa xe rằng cậu ta nợ tôi. Tôi quay lại, nhưng
xe đã đi mất.

Tôi lên giường ngay lập tức, và thức cho đến khi những tia sáng bình

minh bắt đầu len lỏi qua khe rèm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.