Hai quân bài cuối cùng trượt trên mặt bàn. Quân K cho tay tóc vàng.
Quân Q thứ tư cho tôi.
Tôi dám chắc những người khác có thể nghe thấy nhịp tim tôi đang
đập cuồng loạn. Chó chết, tôi có tứ quý Q và chắc chắn sẽ thắng. Giờ tôi chỉ
còn cầu quân bài úp của tay tóc vàng là quân mười, hoặc chí ít là quân K.
Vì như thế gã sẽ chơi tiếp với bất cứ giá nào nhưng tôi mới là người thắng.
Tôi cảm thấy như mình sắp phát điên vì cố sức giữ bình tĩnh. Tựa như có
một liều ma túy đang bắn thẳng vào ven. Tựa như một cơn cực khoái không
bao giờ dứt.
“Giờ thì tùy cậu chàng có ba con Q quyết đây,” tay tóc vàng nói.
Nghe cách gã nói tôi chắc chắn gã có một bộ cù lũ hoặc hoặc tứ quý mười.
Nghĩa là hắn nghĩ mình sẽ thắng và nghiền nát tôi.
“Một triệu.” Trong cái không gian mù khói tưởng như có thể xắn ra
được ở bếp lúc đó, mấy từ ấy từ miệng tôi thốt lên nghe như ảo giác. Thế
nào là một triệu? Chỉ là một con số ảo. Là ảo mấy phút trước với tôi, nhưng
giờ đây nó đang biến thành một thứ có thật. Một thứ nhân lên được.
“Mày có từng ấy tiền không?” tay chủ nhà hỏi, giọng có vẻ coi
thường.
Tôi cảm thấy máu dồn lên mặt. Cái kiểu bị đối xử như một thằng
khốn khổ làm tôi thấy vừa ngượng vừa tức, và sợ kinh khủng nữa. Hắn định
không cho tôi chơi tiếp vì tôi không có tiền sao. Tôi cố kiềm chế để giọng
mình bình tĩnh.
“Tôi không có hết ở đây. Tôi đã bảo thế rồi còn gì.”
“Mày viết giấy bảo đảm đi.”