QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 38

lời thì Francesco chen vào bảo cậu ta không về muộn quá được vì sáng hôm
sau còn có việc bận. Chơi ba người thì tất nhiên không được rồi, nên bọn tôi
đành phải dừng.

Tay tóc vàng viết cho tôi một tấm séc ba triệu bảy trăm nghìn,

Francesco đưa cho tôi hai trăm nghìn tiền mặt, Massaro cũng đưa cho tôi
một khoản tầm như thế nữa.

Đến lúc ra về, vốn là đứa có giáo dục, tôi cảm ơn chủ nhà. Trong lúc

cảm ơn tôi tự cảm thấy mình trịnh trọng quá, như thể sau khi ăn được cả
một đống tiền tôi lại còn muốn trêu ngươi bọn đấy.

Mà nghĩ kỹ thì có lẽ đúng là tôi muốn trêu bọn nó thật.

Roberto không nói gì cả. Massaro cũng thế, nhưng tay ấy thì cả buổi

tối vốn không mở miệng. Cả hai đều mang bộ mặt tái nhợt, vẻ như vẫn
không hiểu nổi chuyện vừa xảy ra. Francesco bảo cậu sẽ tổ chức một hôm
chơi lại rồi chúng tôi cùng đi ra.

Đã hai giờ sáng, tôi biết mình sẽ khó mà ngủ được nên đồng ý ngay

khi Francesco hỏi tôi có muốn đi uống gì không. Với cả đến lượt tôi trả tiền,
sau khi thắng chỗ vừa xong.

Đúng rồi, đến lượt tôi trả tiền, cậu ta nói và cười rất lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.