QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 40

tứ quý mười.

“Thế... thế là cái chó gì?” tôi lắp bắp sau khi đã cố hạ thật thấp giọng,

vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh.

“May mắn là một điều có thể thay đổi. Rất co giãn. Nó chấp nhận ưu

ái nếu như cậu biết cách xin.”

“Ý cậu là cậu vừa chơi gian tối nay?”

“Tớ không thích cái từ chơi ăn gian. Cứ cho là...”

“Cho là cái chó gì? Cậu nói cái chó gì thế? Cậu chơi gian và cậu cho

tớ thắng cả đống tiền đấy.”

“Tớ chỉ giúp cậu thôi. Cậu đã dám chơi tiếp, mặc dù lúc ấy thế là liều.

Vừa rồi chỉ là một phép thử nghiệm.”

“Cậu đang bảo tớ cậu làm một phép thử ăn gian và giờ đây tớ đang

ních túi bốn triệu tiền cờ gian bạc lận? Cậu đang bảo tớ như thế đấy hả?
Cậu điên rồi. Cậu lôi tớ vào cái trò lừa đảo này. Chết tiệt, cậu lôi tớ vào cái
trò lừa đảo chó chết này. Không thèm cho tớ biết tí gì. Mẹ kiếp, nếu quả
thật tớ muốn trở thành một thằng chơi bạc gian thì chính tớ phải là thằng
quyết định điều ấy.”

Tôi thực sự tức giận khi tuôn ra những lời ấy, dù luôn cố giữ thấp

giọng. Cậu ta không phản ứng, cũng không mất bình tĩnh. Nhưng nét cười
châm biếm vẫn phảng phất trên môi cậu ta từ đầu tới giờ đã biến mất, vẻ
mặt cậu ta trở nên rất nghiêm túc. Và chân thật. Tôi biết nghe có vẻ ngớ
ngẩn, nhưng lúc ấy tôi đã cảm thấy đúng như thế.

“Tớ xin lỗi. Tớ nghĩ cậu cần phải biết nguồn gốc chỗ tiền đó. Ý tớ là

vì sao cậu kiếm được chỗ ấy. Nếu cậu nghĩ chuyện đó không đạo đức thì chỉ
việc đem trả tờ séc, hoặc đơn giản hơn là không đi đổi ra tiền. Tấm séc đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.