QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 41

do lừa đảo mà có, đúng vậy, thế nên nếu cậu không muốn dây dưa với một
trò lừa đảo thì mở ví ra, lấy séc xé đi. Chỉ cậu mới có quyền quyết định.”

Tôi chết đứng. Trong cơn giận dữ đầy đạo đức của mình, tôi không hề

tính đến khả năng trả lại số tiền ấy. Hay đơn giản là chỉ việc hủy tấm séc đi
và cùng với nó là cả cái chuỗi sai lầm này. Tôi quả thật có thể làm như cậu
ta nói. Nhưng mà, chó chết thật, chỗ tiền ấy giờ là của tôi. Tình thế giờ đây
đã hoàn toàn đảo ngược. Tôi điên cuồng tìm cách nói lại, nhưng không nghĩ
ra cái gì, trong khi cậu ta lại tiếp tục.

“Để có đủ thông tin trước khi quyết định, cậu nên biết thêm một việc

nữa. Hai thằng đấy, Roberto và Massaro, chính là bọn cờ bạc bịp.”

“Bạc bịp... nghĩa là sao?”

“Bạc bịp hạng vớ vẩn. Thằng tóc vàng chỉ biết đúng một trò, vì thế

khi đến lượt nó chia bài telesina thì nó biết quân úp là quân nào. Để làm trò
đấy thì không được tách đôi cỗ bài. Massaro ngồi ở bên phải thằng kia, đôi
khi nó không tách bài, đôi khi nó chỉ nhấc một tập nhỏ lên rồi sau đó thằng
Roberto sẽ đặt tập bài đó vào đúng chỗ cũ.”

Tôi điếng người. Tôi đã không mảy may nhận ra. Francesco giải thích

tiếp.

“Bọn ấy có cả một loạt cách ra dấu hiệu với nhau trong ván. Cậu hiểu

ý tớ không?”

Hiểu chứ. Hiểu quá đi chứ.

“Hai thằng đó là dân hạ lưu, nhưng với cái kiểu lừa ấy bọn nó cũng

làm tàn đời khối thằng. Giờ thì cậu biết hết rồi, cậu có thể toàn quyền quyết
định.”

Nhưng nếu đặt trong tình cảnh này thì câu chuyện hoàn toàn thay đổi

rồi, tôi nghĩ. Không phải tôi đã bịp bợm cướp tiền của hai con người ngây
thơ, chân thật, hai bạn chơi tình cờ gặp, mà đây đã trở thành một kiểu trừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.