QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 43

lâu - tớ đến chỗ nhà ảo thuật bảo rằng tớ muốn ông ấy dạy cho mình. Tớ
cũng diễn thử những gì mình đã tự học được, và ông ấy rất ấn tượng, bảo là
tớ có năng khiếu. Thế là trong vòng hơn một năm, tuần nào tớ cũng đến nhà
ông ấy hai ba buổi để học. Ông ấy bảo tớ sẽ thành một nhà ảo thuật vĩ đại.
Một nhà ảo thuật đúng kiểu, chuyên biểu diễn trên sân khấu lớn.”

Francesco dừng lời để châm thuốc. Mắt cậu như đang dõi về xa xăm,

với một nét nhớ nhung.

“Rồi ông ấy bị đột quỵ.”

Cậu nín lặng. Như thể chính cậu là người đang được ai đó khác báo

cho cái tin dữ ấy. Rằng thầy cậu ấy bị đột quỵ. Tôi cũng châm một điếu
thuốc và không nói năng gì, đợi cậu kể tiếp.

“Ông ấy không chết, nhưng không còn làm ảo thuật được nữa. Thế là

lớp ảo thuật của tớ kết thúc. Vài tháng sau đó tớ đã lần đầu tiên làm trò khi
chơi bài.”

“Sao lại thế?”

“Sao lại làm trò ư? Hay vì sao tớ lại bịp cái lần đầu tiên ấy?”

“Cả hai.”

“Tớ cũng tự hỏi mình nhiều lần và không chắc tớ có được câu trả lời

đúng. Có thể tớ giận dữ vì không thể học thành nhà ảo thuật được nữa. Có
thể tớ giận ông ấy, vì ông ấy lại lăn ra đột quỵ trước khi xong việc với tớ.
Hoặc có thể tớ giận chính bản thân mình, vì tớ không có đủ can đảm bỏ đi,
theo một hướng khác hoặc tìm một thầy khác. Nhưng dù sao thì hồi ấy tớ
còn chưa được mười bảy tuổi.”

Francesco lại ngừng một lúc, dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn.

“Hoặc có thể số tớ đơn giản là như thế. Ý tớ là: bịp bợm ở bàn đánh

bài là một thú tiêu khiển. Nó là một thứ nghệ thuật cũng gần như khi cậu
diễn trò trên sân khấu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.