QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 48

Bảy

Hầu như tối nào tôi cũng đến nhà Giulia. Sau khi học xong, hay khi

tôi chẳng làm được trò trống gì trong cả ngày. Cũng có những hôm như thế.
Những lúc ấy tôi cảm thấy một cơn bứt rứt nhẹ nhưng khó chịu. Một cảm
giác thực, như kiểu bị tê trên cánh tay, trên vai. Cảm thấy khó chịu vì bộ
quần áo trên người, vì hơi thở của mình, vì nhịp tim đập hơi nhanh hơn.

Tôi thường ra khỏi nhà, rảo bước qua thành phố đến một nơi nào đó

giúp tôi xoa dịu cái căng thẳng ấy.

Giulia lúc nào cũng ở nhà học bài với cô bạn Alessia. Hai người

giống hệt nhau, Giulia và Alessia. Cả hai đều chăm học và ngoan ngoãn.
Đều con nhà gia giáo khá giả, cùng một lối sống ổn định, thoải mái. Nhà ở
khu trung tâm Bari, trang hoàng đồ nội thất đắt tiền từ thập niên bảy mươi,
biệt thự ở Rosa Marina, các kỳ nghỉ trượt tuyết, câu lạc bộ tennis và tất cả
những thứ khác nữa. Vào cái thế giới ấy tôi giống như một người khách lạ,
lạc lõng nhưng tò mò. Gia đình tôi thuộc về một thế giới khác. Đảng phái,
cuộc sống chính trị, coi thường cái góc Bari sống thừa mứa và ăn bám kia.
Kiêu hãnh và hơi trịch thượng vì thuộc về số ít, và muốn giữ như thế mãi.
Chị tôi cũng theo đúng như thế.

Nhưng tôi thì lại luôn tò mò về cái thế giới kia. Sự tò mò xen lẫn ghen

tỵ với một cuộc sống có vẻ như dễ dàng hơn nhiều, ít vấn đề hơn, không
thường trực cái thói phê phán mà đôi khi trở thành ám ảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.