QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 49

Thế nên khi bắt đầu cặp với Giulia tôi cũng đồng thời bắt đầu một quá

trình khám phá thực sự.

Tôi thích thâm nhập vào những căn nhà ấy, xem cuộc sống của những

con người ấy; tham gia vào những lề thói của họ, nhưng không bao giờ để
mình thực sự hòa nhập. Giống như một trò đóng kịch, bắt chước. Cái trò đó
cũng vui vẻ được trong vài tháng, thời gian đủ để tôi hiểu thế giới ấy.

Đến thời điểm diễn ra câu chuyện này, tôi cũng đã chán rồi mặc dù tôi

chưa nhận ra.

Tôi đến nhà Giulia thường vào lúc cô ấy và Alessia học xong. Chúng

tôi ngồi tán chuyện trong căn bếp lớn. Bà mẹ sau những chuyến du hý buổi
chiều đến các cửa hàng, cửa hiệu, tiệm làm tóc, spa làm đẹp cũng ló mặt
vào và thường ngồi lại với bọn tôi cho đến khi nhận ra mình bị muộn giờ đi
đâu đấy. Đi chơi bài, đi ăn tối, đi xem hát, vân vân. Hầu như tối nào bà ấy
cũng đi chơi, còn ông bố thì làm việc đến khuya ở văn phòng ngay căn hộ
bên cạnh, ông ấy dành toàn bộ thời gian của mình ở đó. Hầu như chẳng
nhìn thấy ông ấy bao giờ.

Bọn tôi thường ở nhà. Thỉnh thoảng chỉ có hai đứa, tôi và Giulia.

Những lần khác thì bạn bè cô ấy đến và chúng tôi chuẩn bị món gì đấy, mì
ống hoặc xa lát. Thường chỉ đến cuối tuần chúng tôi mới ra ngoài, đi xem
phim hoặc đến quán pizza nào đó.

Tôi cũng không nhớ chúng tôi nói về cái gì, từng ấy buổi tối trong căn

bếp nhà De Cesare, giữa những hàng xoong nồi xếp kiểu trưng bày, chìm
ngập trong sự bóng loáng và cái mùi sạch sẽ tiện nghi, của căn nhà, của
thức ăn tươi, của xà phòng đắt tiền và mùi da thuộc.

Điều tôi thích nhất khi đến ngôi nhà ấy là thứ mùi hỗn hợp thơm tho

và an tâm ấy. Đôi khi tôi tự hỏi khi đến nhà tôi thì người ta ngửi thấy mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.