QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 50

gì, và cái mùi mà tôi không thể ngửi thấy ấy mang đến thông điệp gì cho
người khác.

Buổi tối sau ván bài poker với Roberto và Massaro tôi đến nhà Giulia

sớm hơn thường lệ. Sáng hôm ấy tôi đã đổi ra tiền mặt phần thắng bạc của
mình và mua cho cô ấy một cái túi. Để xin lỗi trận cãi nhau hôm trước, và
để chặn họng cái cảm giác tội lỗi lờ mờ có trong tôi.

Tôi đưa quà cho cô ấy, Giulia mở ra và hơi có vẻ ngạc nhiên. Đến khi

thấy cái túi thì cô ấy cực kỳ ngạc nhiên, vì nó là hàng đắt tiền và chẳng có
lý do gì cho một món quà lớn như thế.

“Mình cũng muốn có người yêu như thế,” Alessia thở dài lúc ra về.

Khi chỉ còn hai đứa với nhau, tôi kể cho Giulia nghe chuyện đã xảy

ra. Tất nhiên là chỉ phần có thể kể ra được Tôi đã đi chơi poker, tôi đã may
mắn không thể tin nổi và tôi đã thắng được một đống tiền. Đại khái là thế.

“Anh thắng bao nhiêu?” Giulia tròn mắt, vươn cổ về phía tôi hỏi, như

thể để chắc chắn là hiểu đúng lời tôi.

“Vài triệu, anh nói rồi còn gì.” Tôi nhận thức được một cách bản năng

rằng chỉ nên nói chung chung.

“Vài triệu. Anh điên rồi sao? Anh chơi ở đâu thế?”

Cô ấy không giận dữ mà chỉ sửng sốt và không tin.

“Anh đến nhà một... một người bạn của Francesco Carducci.”

“A, ra anh đã thành bạn của Francesco Carducci thật rồi. Đầu tiên thì

cùng đánh lộn, rồi cùng đánh bạc. Giờ có khi anh cũng đi cặp với các bà
như cậu ta nữa chứ? Em có cần phải bảo mẹ em cẩn thận khi gặp anh không
đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.