QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 53

Tám

Ít nhất là hai tuần đã trôi đi. Francesco không hề gọi lại cho tôi. Sau

vài ngày tôi tự nhủ chắc cậu ấy nghĩ lại; chắc cậu ấy nhận ra mình đã thiếu
thận trọng và quyết định sẽ cho tôi rơi. Cũng đúng thôi.

Tôi nóng lòng muốn gọi cậu ấy nhưng cố kìm lại. Tôi không muốn

cho Francesco thấy đề nghị của cậu ấy hấp dẫn tôi đến thế nào. Tôi thậm
chí còn không muốn thú nhận điều đó với chính mình; tôi tự nhủ thế lại
hơn. Và cuộc đời tôi lại trôi đi chậm chạp như trước.

Một buổi chiều thứ Sáu, khi tôi đang cố nhồi vào đầu cuốn luật dân sự

thì cú điện thoại đến. Khi nghe thấy giọng cậu ấy, tôi thấy lượng kích thích
tố trong mình vọt lên. Francesco không nói tại sao cậu ấy giờ mới gọi cho
tôi còn tôi cũng không hỏi. Tôi có muốn đi chơi tối hôm ấy không hả? Tôi
bảo có, nghĩ bụng không biết sẽ phải nói sao với Giulia đây. Hiển nhiên là
tôi sẽ phải bịa ra chuyện gì đấy rồi.

“Tốt,” cậu ta nói, “tớ qua đón cậu lúc mười giờ. Bọn mình đi chơi ở

ngoại thành Bari.”

“Ở đâu cơ?”

“Đến một bữa tiệc.”

Tôi không gặp vấn đề gì với Giulia tối đó. Cô ấy bị cúm và thế là khi

tôi gọi đến chính Giulia lại là người bảo tôi đừng đến không thì tôi cũng sẽ
ốm theo. Đành vậy, tôi nói giọng hơi buồn. Thế thì anh đi chơi với mấy đứa
bạn vậy - bạn anh - đi uống cái gì đấy; cho qua buổi tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.