QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 54

Tôi nói vậy để tránh việc Giulia gọi điện về nhà cho tôi trong khi tôi

đang đi với Francesco, như thế hôm sau tôi lại phải nghĩ chuyện để kể cho
cô ấy.

Francesco đến đúng giờ. Khi xuống nhà tôi đã thấy cậu trước cổng

chính, cái xe DS đỗ hàng ngang. Cậu nở nụ cười theo đúng cái kiểu mà tôi
đã sớm nhận ra nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu ý nghĩa của nó.

Chúng tôi lướt nhanh trên những con đường gần như không một bóng

người và chỉ ít phút sau đã ra khỏi thành phố. Đêm ấy trời lạnh và sáng;
trăng tròn phủ lên vùng quê chúng tôi đang đi qua những lớp sóng ánh sáng
xanh nhạt huyền diệu. Có thể tắt đèn pha mà đi cũng được; người ta có thể
đi bất cứ đâu trong một đêm như thế này.

Chúng tôi hầu như không nói gì. Thường thì im lặng khiến tôi căng

thẳng, và tôi sẽ nói để lấp đầy khoảng trống, nhưng đêm đó thì không. Đêm
ấy tôi nếm thử một kiểu kích động bình thản, giống như một cơn tê ở bên
trong. Một cơn say nhẹ trộn lẫn với cảm giác hoàn toàn tự chủ. Tôi không
thấy mình cần phải nói.

Chúng tôi đi vào một đại lộ rợp bóng cây. Những cây thông cao quây

quanh một công viên trông hệt một khu rừng. Phía cuối là một ngôi biệt
thự, bên phải có một bãi đậu khá nhiều xe, lại toàn xe đắt tiền bóng loáng.
Chúng tôi cũng đậu xe ở đấy rồi leo lên một cầu thang rộng để vào biệt thự.

“Tiệc của ai thế?” tôi hỏi vì chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết gì.

“Cô ấy tên là Patrizia. Bố là tỷ phú. Nhà họ có hàng trăm héc ta ruộng

lúa mạch và những thứ khác nữa. Mấy hôm trước là sinh nhật cô ấy, tớ nghĩ
thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.