QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 57

“Ở đây bọn mình sẽ tìm được vài món ngon cho lần tới,” Francesco

vừa nói vừa vét sạch đĩa - chúng tôi đã im lặng cho đến khi ăn gần hết - rồi
uống cạn mấy ly rượu. Tôi gật đầu, vì cũng không biết nói gì và vì tôi đang
học được rằng im lặng thì tốt hơn là nói, thường thì thế. Sau khi lôi thuốc ra
châm một điếu, cậu lại nói tiếp.

“Bây giờ tớ sẽ đi một vòng. Cậu đợi tớ ở đây, hoặc giao lưu, hoặc ăn

bánh. Cứ theo ý cậu mà làm. Khi nào xong tớ quay lại.”

Lại một lần nữa tôi không nói gì, và cậu ấy lướt vào trong bóng tối.

Có ít nhất một trăm người. Đàn ông rất nhiều người mặc com lê cà

vạt, những người khác thì ăn vận thoải mái hơn. Tôi để ý đến một tay: cao
có lẽ đến một mét chín, đầu cạo gần trụi - mà những năm ấy thì việc cạo thế
chưa hề phổ biến - mặc một cái áo đen bó sát nổi lên những cơ bắp như
tượng tạc.

Tay ấy phải tầm ba lăm, bốn mươi gì đó. Hắn đi chung với một cô gái

mảnh khảnh theo cái kiểu hơi chán ăn của hội người mẫu. Cô ta chỉ tầm
tuổi tôi. Đẹp, nhưng có nét gì đấy căng thẳng, kích động không yên. Hai
người cặp với nhau tạo ra một cảm giác không thoải mái, lạc lõng. Như một
thứ bệnh tật đang ẩn ngay bên dưới.

Có rất nhiều người đẹp. Nhưng ngoài người yêu tay đầu trọc tôi

không tập trung được vào ai cả. Giống như khi ở trong một cửa hàng sang
trọng và bóng bẩy, đầy những của ngon lành hấp dẫn. Rất nhiều, nhiều đến
mức người ta không thể quyết định, vì chọn cái này lại cảm thấy mình sẽ
phải bỏ mất thứ khác. Tôi uống nốt chai rượu trắng và chuẩn bị châm một
điếu thuốc.

“Anh cho tôi một điếu nữa nhé?” Tôi quay về bên trái, phía trên cao,

nơi phát ra tiếng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.