QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 58

“Tất nhiên rồi,” tôi vừa nói vừa đứng dậy. Theo đúng phép lịch sự và

cũng vì tôi không nhìn rõ mặt người nói. Nhưng cô ta chạm vào vai tôi bảo
cứ ngồi thoải mái. Tôi nhìn quanh và ngửi thấy mùi nước hoa rất ngọt, cô ta
ngồi xuống chỗ Francesco bỏ lại trên đi văng.

“Clara,” cô ta vừa nói vừa đưa tay ra một cách rất nữ tính, cườm tay

hơi gập lại.

“Giorgio,” tôi đáp lời, ánh mắt không khỏi nán lại trên bộ ngực đồ sộ

một giây lâu hơn cần thiết. Rồi tôi ngừng được, đưa cho cô ta bao thuốc,
châm cho cô ta một điếu và tôi một điếu.

“Anh là người có học đấy,” Clara nói sau khi phả hơi thuốc đầu tiên

lên cao.

“Vì sao?”

“Tôi dựa vào cách một người đàn ông mời thuốc. Cách phân biệt rõ

nhất là giữa những người rút ra một điếu và những người đưa cả bao. Anh
là như thế. Anh không bắt tôi hút điếu thuốc anh đã động vào. Làm thế thì
giống như nhét ngón tay vào miệng tôi.” Cô ta nói câu cuối sau khi ngừng
lời một chút, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi rít thuốc ra vẻ như đang suy nghĩ
về những lời cô ta nói. Thật ra thì tôi đang cố nặn ra lời đáp trả phù hợp.
Trong lúc đó tôi ngửi thấy mùi cồn, chắc chắn là Clara đã uống kha khá tối
nay.

“Thế anh làm nghề gì hả Giorgio?”

“Năm nay tôi phải tốt nghiệp khoa Luật.” Trong khi nói tôi cảm thấy

mình y như một thằng học sinh trung học vụng về đang giải thích là mình
đã học mười năm hướng đạo sinh. Clara ít nhất phải ba hai, ba ba tuổi
không xinh không xấu nhưng có ánh mắt sáng quắc. Không phải là thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.