QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 59

minh mà là bạo trợn. Và bộ ngực đang căng đầy một cách khiêu khích trong
cái sơ mi trắng khiến tôi phải cố gắng lắm mới quay đi được.

“Tôi cũng từng đăng ký học luật, nhưng rồi bỏ. Mà dù sao thì tôi cũng

chẳng bao giờ làm luật sư được. Không biết anh có hiểu ý tôi không.”

Tôi chẳng hiểu gì, nhưng cũng gật đầu ra vẻ.

“Thế bây giờ chị làm gì?”

“Tôi đang kiện chồng cũ của tôi vì cái thằng khốn hèn nhát ấy không

chịu trả khoản hắn phải trả. Nhưng hắn sẽ trả thôi, chắc chắn là thế. Anh
đến đây một mình à?”

“Tôi đi cùng một anh bạn.”

“Sao anh không đi lấy thứ gì cho hai đứa mình uống hả Giorgio?”

Tôi đứng dậy lấy một chai vang prosecco. Cô ta muốn nâng cốc chúc

mừng hai chúng tôi, và khi ly chạm nhau tôi cảm thấy như mình đang ở
trong một chiều không gian siêu thực, lạ lùng. Và tôi thấy buồn cười.
Không phải vì có cái gì hài hước, mà buồn cười một cách máy móc. Giống
như khi tôi còn bé, bị cô giáo bắt gặp đang lơ đễnh trong lớp. Chuyện ấy
cũng hay xảy ra, cô thì tức còn tôi lại thấy buồn cười. Cái cách cư xử ấy quả
là ngu xuẩn và cô giáo tất nhiên là càng tức hơn. Nhưng tôi không kìm
được; hay đúng hơn là tôi tránh không cười nhưng lại thành cái nhếch mép
của kẻ đang nhịn cười. Giống hệt như tối nay.

“Anh không phải một tay lắm mồm. Tôi thích thế. Đàn ông cứ cảm

thấy họ có nghĩa vụ phải chôn phụ nữ bằng đủ thứ chuyện trước khi tuyên
bố thẳng họ muốn cái gì. Tức là muốn ngủ với người ta.” Cô ta vươn cái
cốc rỗng về phía tôi và tôi rót đầy nó. Sau khi làm một hơi cạn hết nửa ly cô
ta nói tiếp.

“Anh có muốn ngủ với tôi không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.