QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 79

Nghe lỏm điện thoại của ai mới được chứ khi không có lấy một mẩu

nghi vấn nào? Mà mấy nguồn tin kia biết báo gì? Tội phạm lần này là một
thằng bệnh hoạn chứ có phải bọn buôn ma túy hay cướp giật đâu.

Nhưng anh không nói thế.

“Thưa đại tá, nói thật thì chúng ta vẫn thiếu những điều kiện cơ bản

để xin phòng công tố cho nghe lỏm điện thoại. Còn với các nguồn tin thì
chắc chắn chúng tôi đang ép mạnh rồi, nhưng chẳng ai biết gì cả. Cũng phải
thôi vì đây là một tên bệnh hoạn chứ không phải loại lưu manh bình
thường.”

“Chiti, anh không hiểu ý tôi rồi. Chúng ta phải đưa ra câu trả lời nào

đấy cho vụ này, phải bắt giữ ai đó. Bằng cách này hay cách khác. Năm tới
tôi sẽ chuyển khỏi Bari và tôi không muốn đi trong khi có vụ chưa giải
quyết được.”

Có vẻ đại tá đã nói xong. Nhưng không, sau khi dừng một chút ông ta

lại tiếp, như thể suýt quên mất một điều quan trọng.

“Ngoài ra, khởi đầu như thế cũng không phải hay ho gì cho sự nghiệp

của anh nữa đấy, Chiti thân mến của tôi ạ. Nhớ lấy điều ấy.”

Chiti thân mến của tôi.

Anh cố gắng lờ đi không đập lại.

“Thưa đại tá, tôi có nghĩ đến việc xin một chuyên gia tâm lý trong

lĩnh vực tội phạm tư vấn. Để tìm xem có dấu vết nào thuộc thể loại tâm lý
không. Bên FBI vẫn hay làm thế, tôi có đọc trong một cuốn sách hướng dẫn
là...”

“Anh bảo cái gì cơ? Thể loại tâm lý? FBI? Chiti, người ta không tóm

tội phạm bằng mấy cái thứ vớ vẩn ấy của Mỹ. Điều tra là phải qua mạng
lưới tin cẩn. Tiếp cận nguồn tin, nghe lỏm điện thoại, kiểm soát địa bàn. Tôi
muốn tất cả quân của đội tung hết ra đường, nói chuyện với những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.