QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 83

gương cùng hình ảnh trong gương. Có một cơn giận lạnh lùng ẩn trong sự
thôi thúc ấy. Giận dữ trước tấm gương buồn tẻ ấy; giận dữ trước cái dáng
toàn thân - hình ảnh của anh trong gương - khác xa với cái anh có bên
trong. Các mảnh vụn, làn hơi, những cái bóng, những mảnh nham thạch sôi
sục, ánh sáng. Những tiếng thét bất chợt. Những vực thẳm mà người ta
thậm chí không dám nhìn.

Sáng hôm đó anh lại cảm thấy cơn thôi thúc ấy, cực kỳ cuồng bạo.

Anh muốn đập vỡ cái gương.

Để thấy hình ảnh mình trong hàng nghìn mảnh vụn tung tóe.

Sáng hôm ấy trong lịch làm việc có cái gọi là cuộc họp tác chiến với

viên chuẩn úy và hai trung sĩ, họ là những thành viên của đội điều tra mà
đại tá muốn lập ra.

“Chúng ta thử tổng hợp lại các thông tin có được, xem có thể đưa ra

một điểm, một sự kiện gì đó không. Các biên bản mọi người đều có vì thế
lần lượt từng người sẽ nói ý kiến và suy nghĩ của mình về điểm chung có ở
năm vụ. Bắt đầu từ ông, Martinelli.”

Martinelli là viên chuẩn úy. Một tay già cứng rắn. Ba mươi năm lăn

lộn với bọn cướp ở đảo Sardinia, mafia ở Sicilia và Calabria, tội phạm đỏ.
Hiện giờ Martinelli làm việc ở Bari, gần quê mình, trong mấy năm còn lại
trước khi về hưu. Ông cao lớn, đầu trọc, bàn tay to như vợt bóng bàn và
cũng cứng như thế. Môi mỏng, mắt nheo lại.

Không tên tội phạm nào mong mình rơi vào tay Martinelli cả.

Ông có vẻ không được thoải mái lắm, cứ loay hoay xoay mình trên

ghế làm nó kêu cọt kẹt. Ông không thích nhận lệnh của một tên trẻ ranh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.