QUÁ TRÌNH TỰ VẢ CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 145

khóe miệng nhếch lên, nghĩ thầm nếu mặt Trần Uẩn Ngọc cũng dính bẩn
thế này, thì chắc cũng buồn cười lắm.

Hắn vỗ vỗ, rồi cất vào trong tay áo.

Kỳ Huy vẫn luôn bận rộn, ngày đó sau khi nàng đi chữa bệnh cùng

hắn về, đã một thời gian rồi không gặp. Khi hỏi đến chuyện của Thái hậu,
thì hắn đều trì hoãn không nói. Thấy đã sắp đến tết Đoan ngọ, bất giác nhớ
lại năm ngoái, Thái hậu cho nàng đến Bạch Hà xem đua thuyền rồng, bộ
dáng thần thái bà hiền hòa, trong lòng Trần Uẩn Ngọc lại buồn bã.

Thái hậu bị giam lỏng tại Duyên Anh điện, nghe nói cấm vệ quân canh

phòng rất nghiêm ngặt, không được bước ra ngoài một bước, cũng không
có ai được vào. Nàng nghĩ, vào ngày tết, chắc thái hậu sẽ cô đơn. Nhân lúc
nhàn rỗi, nàng bèn tết một sợi dây trường mệnh. Không biết trước đây thái
hậu ra sao, nhưng trong lòng nàng, thái hậu là người tốt, không những đối
đãi với nàng khoan nhượng, mà với Kỳ Huy cũng vậy. Nàng không hiểu,
giữa mẫu tử hai người tại sao lại trở mặt thành thù như bây giờ.

Tống ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Việc cần làm thì người

không làm, không cần làm thì người lại làm! Nương nương à, sợi dây
trường mệnh này, người tặng kiểu gì đây?”

“Ta sẽ xin hoàng thượng, ta không tin rằng không thể đưa được sợi

dây này đến tay thái hậu.” Trần Uẩn Ngọc nhìn Tống ma ma: “Ta chỉ xin
như thế cũng không được sao? Ngô gia chịu họa diệt môn, người nhà thái
hậu đã chết hết, ta chỉ muốn an ủi người một chút.”

Đối với ánh mắt trong suốt của nàng, Tống ma ma trong lòng có chút

hổ thẹn. Trần gia bọn họ có quan hệ họ hàng xa với Ngô thái hậu, nhưng
hôm nay mọi người tránh còn không kịp, có ai muốn liên quan đến thái hậu
đâu? Nhưng đứa nhỏ này thì không như vậy. Tống ma ma nhẹ giọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.