Không nói một lời, cô đưa anh lá thư. Anh nhìn khắp hành lang, rồi ra
hiệu cho cô vào phòng. Cô đóng cửa lại trong lúc anh đọc lá thư mang
tuồng chữ xiên xẹo của Magnus một lần, rồi lần nữa, trước khi vo vún
trong tay, khiến tiếng sột soạt vang rõ mồn một trong phòng. “Anh biết
mà,” anh nói.
Giờ tới lượt Tessa chớp mắt. “Biết gì?”
“Đây không phải dạng biến mất bình thường.” Anh ngồi lên cái rương
cuối giường và xỏ giày. “Anh cảm giác được. Ở đây.” Anh đặt tay lên
ngực “Anh biết có chuyện là lạ. Anh cảm giác như có một bóng đen
trong linh hồn mình.”
“Anh không nghĩ anh ấy sẽ làm mình bị thương chứ?”
“Tự làm mình bị thương, anh không biết. Đặt mình vào tình thế có thể
bị thương…” Jem đứng lên. “Anh phải đi.”
“Ý anh là ‘chúng ta’ chứ? Anh không nghĩ sẽ một mình đi tìm Will
mà không có em chứ?” Tessa láu lỉnh nói và khi anh không nói gì, cô
bảo, “Lá thư đó gửi cho em, James. Em có quyền không cho anh xem.”
Anh nhắm hờ mắt một lúc, rồi khi anh mở mắt ra, anh cười tinh quái.
“James,” anh nói. “Thường chỉ có Will gọi anh như vậy.”
“Em xin lỗi…”
“Không. Không sao. Anh thích nghe tên mình bật ra khỏi môi em.”
Môi. Từ đó có gì đó thiếu tế nhị một cách tế nhị, kỳ lạ, như một nụ
hôn vậy. Nó dường như lơ lửng giữa họ trong khi cả hai đều ngượng
ngùng. Nhưng đây là Jem, Tessa bối rối nghĩ. Jem. Không phải Will,
người có thể khiến cô cảm giác anh đang vuốt tay dọc theo làn da trần
trụi của cô chỉ bằng cách nhìn cô…
“Em nói đúng,” Jem hắng giọng. “Magnus sẽ không gửi thư cho em
nếu anh ta không định bảo em hãy tham gia tìm Will. Có lẽ anh ta nghĩ
quyền năng của em hữu dụng. Dù sao thì…” Anh quay lưng với cô, tới
mở tủ quần áo. “Đợi anh trong phòng em. Lát nữa anh sang.”
Tessa không chắc mình có gật đầu không - chắc là có - và lát sau cô
trở lại phòng, dựa lưng vào cửa. Mặt cô nóng bừng như thể cô đang đứng
quá gần lò sưởi. Cô nhìn quanh. Từ khi nào cô bắt đầu nghĩ phòng này là
phòng của cô nhỉ? Không gian rộng rãi với những ô cửa sổ có lắp chấn
song và những ngọn đèn phù thủy tỏa sáng dịu dàng, không hề giống căn