“Jessamine làm sao?”
“Cô ấy... Nói thế nào nhỉ, tôi thấy cô ấy...” Sophie ngừng lại, có vẻ
khó ở. “Thưa cô, dạo này cố ấy hay trốn ra ngoài lúc đêm hôm.”
“Thế à? Tối qua tôi thấy cô ấy trong hành lang, mặc đồ nam và trông
cứ lấm la lấm lét sao ấy...”
Sophie có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Tessa biết rõ rằng Sophie không giống
Jessamine, nhưng cô ấy là một hầu gái được đào tạo cẩn thận, và một
người hầu như thế sẽ không buôn chuyện chủ. “Đúng,” cô ấy hào hứng
nói. “Tôi để ý đã mấy ngày rồi. Đôi lúc cô ấy còn chưa lên giường nằm,
đến sáng thảm trải phòng lại toàn vết bùn mà tối trước không có. Tôi nên
nói với cô Branwell, nhưng cô ấy đang có quá nhiều điều phải lo nghĩ
rồi, do đó tôi không dám nói.”
“Vậy sao chị nói với tôi?” Tessa hỏi. “Có vẻ Jessamine cuối cùng
cũng tìm được một anh bạn trai. Tôi không nói mình tán đồng hành vi
của cô ấy, nhưng” – cô nuốt nước bọt khi nghĩ tới chính hành vi của
mình tối qua – “cả hai chúng ta đều không phải chịu trách nhiệm cho
chuyện đó. Và có lẽ có một lời giải thích vô hại nào đó.”
“Nhưng, thưa cô,” Sophie nhét tay vào túi váy và lôi ra một tờ bìa
cứng màu kem. “Tối nay tôi tìm thấy cái này trong túi cái áo khoác mới
bằng vải nhung của cô Jessamine. Cô biết đó, cái áo có sọc màu nâu tái
ấy.”
Tessa không quan tâm tới sọc nâu tái. Mắt cô đang dán vào tờ bìa
cứng. Cô chậm rãi đưa tay cầm lấy, lật nó trong tay. Đó là một thư mời
vũ hội.
Ngày 20 tháng 7, 1878
Ông BENEDICT LIGHTWOOD
Gửi lời ngợi ca
Tới CÔ JESSAMINE LOVELACE,
và rất hân hạnh được mời cô
tới buổi vũ hội thứ ba tới đây
ngày 27 tháng 7. XIN PHÚC ĐÁP.