Tim cô nhói đau. Anh thật đẹp. Cô luôn nghĩ vậy. Hầu hết mọi người
chỉ để ý tới Will, tán chuyện rằng anh ta đẹp tới mức nào, nhưng cô nghĩ
Jem còn vừa mắt gấp vạn lần. Jem có dáng vẻ thanh tú của thiên thần
trong các bức họa, và dù biết màu tóc bạc và màu da của anh là do tác
dụng của thứ thuốc trị bệnh, cô vẫn không kìm lòng cảm thấy chúng thật
đẹp. Và anh hiền lành, tốt bụng và đáng tin. Ý nghĩ tay anh đặt lên tóc
cô, vuốt xuống gương mặt cô khiến cô thấy dễ chịu, dù thường thì nghĩ
tới cảnh một người con trai thậm chí là một đứa bé chạm vào cô thôi
cũng đủ khiến cô khó ở. Anh có đôi bàn tay đẹp nhất, dịu dàng nhất…
“Em không tin nổi là ngày mai họ sẽ tới,” Tessa đang nói, và chuyển
sang nhìn Jem. “Em có cảm giác mình và Sophie bị ném cho Benedict
Lightwood làm trò giải khuây, như thể người ta thảy xương cho chó ấy.
Ông ấy không hẳn để ý xem bọn em có được dạy dỗ tử tế không. Ông ấy
chỉ muốn hai cậu con trai vào nhà này làm phiền Charlotte thôi.”
“Đúng vậy,” Jem đồng tình. “Nhưng nếu đã có người chịu huấn luyện
chúng ta thì sao chúng ta lại không tận dụng nhỉ? Cũng chính vì thế mà
Charlotte đang cố khuyến khích Jessamine tham gia đấy. Còn về phần
em, với tài năng như thế, kể cả nếu… anh nên nói là khi mới đúng –
Mortmain không còn là một mối nguy, sẽ có những kẻ khác thèm khát
quyền năng của em. Em nên học cách để đuổi cổ chúng đi.”
Tay Tessa lần lên mặt dây chuyền thiên sứ, như một thói quen Sophie
ngờ rằng chính bản thân cô ấy cũng không ý thức được. “Em biết Jessie
sẽ nói gì. Cô ấy sẽ bảo thứ duy nhất có thể đuổi cổ bọn thèm khát mình
là một vị hôn phu đẹp mã.”
“Không phải Jessie cũng muốn tống cổ vị hôn phu xấu xí sao?”
“Nếu kẻ đó là người phàm thì không sao.” Tessa cười toe toét. “Bạn
ấy thà sống với một người phàm xấu xí còn hơn phải ở cả đời với một
chàng Thợ Săn Bóng Tối điển trai.”
“Thế anh bị loại khỏi cuộc chơi rồi, phải không nhỉ?” Jem giỡn và
Tessa lại bật cười.
“Vậy thì tệ quá,” cô nói. “Một cô gái xinh đẹp như Jessamine phải
được quyền chọn lựa bạn đời, nhưng nếu bạn ấy cứ nhất nhất rằng Thợ