“Bọn anh không có,” Will nói. “Theo phong tục thì một chàng trai sẽ
trao nhẫn gia truyền cho cô gái được đính ước, nhưng trong lễ cưới, cô
dâu chú rể sẽ vẽ chữ rune cho nhau. Một trên cánh tay và một chữ nữa
trên tim.”
“Hãy để tôi như một cái ấn nơi tim chàng, như một cái ấn trên cánh
tay chàng; Vì ái tình mạnh như cái chết, lòng ghen hung dữ như âm
phủ,” Jem nói. “Nhã ca Solomon đấy.”
“Lòng ghen hung dữ như âm phủ?” Tessa nhướn mày. “Nghe có vẻ
không… lãng mạn lắm.”
“Sự nóng của nó là sự nóng của lửa, thật một ngọn lửa của Đức
Jehovah,” Will nói và nhướng mày. “Anh cứ tưởng phái nữ luôn nghĩ
rằng ghen nhiều là yêu lắm cơ. Cánh đàn ông đấu đá nhau để chiếm được
lòng các em…”
“Ờ thì không có âm phủ nào trong lễ kết hôn của người phàm,” Tessa
nói. “Nhưng khả năng trích Kinh Thánh của các anh thật đáng nể. Giỏi
hơn hẳn dì Harriet đấy nhé.”
“Bồ nghe chưa, James? Tessa vừa so sánh chúng ta với dì Harriet của
mình đấy.”
Jem, như mọi khi, vẫn điềm nhiên. “Bọn anh phải nắm rõ các đoạn
trích trong các tài liệu tôn giáo,” anh nói. “Với bọn anh, chúng chính là
cẩm nang hướng dẫn.”
“Vậy bọn anh được học hết ở trường sao?” Cô không hề thấy Will
hay Jem học lúc ở Học Viện. “Hoặc, khi được gia sư?”
“Ờ, dù dạo này Charlotte hơi xao lãng việc dạy dỗ bọn anh, như em
thấy đấy,” Will nói. “Một Thợ Săn Bóng Tối có thể chọn học gia sư hoặc
tới trường tại Idris – tới khi em tốt nghiệp ở tuổi mười tám. May là bọn
anh cũng sắp tới tuổi đó rồi.”
“Ai trong hai anh lớn hơn?”
“Jem,” Will nói cùng lúc Jem bảo, “Anh.” Họ đồng thanh cười và
Will bổ sung thêm. “Nhưng chỉ có ba tháng bọ.”
“Tôi biết cậu thấy ức chết khi phải nói ra chuyện đó,” Jem cười rất
tươi.