QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT TẬP 2: HOÀNG TỬ KIM KHI - Trang 81

Tessa không mấy để tâm tới quang cảnh nhà ga khi họ đi theo lão gia

nhân của nhà Starkweather qua sảnh chờ đông đúc. Người người chen
lấn xô đẩy, đâm cả vào cô, mùi khói than và thức ăn nồng nặc, những
tấm biển đã mờ chữ đề công ty Hỏa xa Great Northern, và các đường ray
đi York và North Midland. Họ nhanh nhanh chóng chóng rời nhà ga,
đứng dưới bầu trời ngả xám như cái lồng úp sấp lên họ, sầm sập như sắp
mưa. Một khách sạn sang trọng vươn lên dưới bầu trời chạng vạng nằm
ở một bên này nhà ga; Gottshall giục họ đi về phía đó, nơi có một cỗ xe
ngựa màu đen, trên cửa được sơn kí hiệu bốn chữ C của Clave, đợi ở
ngay cửa vào. Sau khi sắp xếp hành lí và ngồi vào trong, họ lên đường,
cỗ xe ngựa hòa vào dòng phương tiện đi lại trên đường Tanner Row.

Will im lặng hầu hết chặng đường, những ngón tay thon dài đánh nhịp

lên đầu gối, đôi mắt xanh xa xăm và trầm tư. Jem lại hay nói, anh nhoài
người qua Tessa để kéo rèm phía bên cô. Anh chỉ cho cô thấy những
thắng cảnh nơi đây – mộ chôn tập thể những người mắc dịch tả*, những
bức tường xám xịt cổ xưa của thành phố vươn lên phía trước họ, với đầu
tường nhấp nhô hệt như họa tiết trên chiếc nhẫn của anh. Khi họ đi qua
bức tường, phố xá bỗng hẹp lại. Tessa thấy nơi này giống một Luân Đôn
thu nhỏ; thậm chí các cửa tiệm họ đi qua – lò mổ, tiệm vải – cũng dường
như nhỏ hơn. Trên phố có người qua lại nhưng chủ yếu là đàn ông – họ
rảo bước vội vã , cắm gục xuống cổ áo để tránh cơn mưa phùn bắt đầu
đổ hạt. Họ ăn mặc không thời thượng lắm; họ trông khá “nhà quê”, như
cánh nông dân tới thăm thú nông dân sẽ trồng khác biệt hản với người
thành phố, với bàn tay cước đó, da mặt sần sùi, sạm nắng.

(*) Ở Anh từng bùng phát bệnh dịch tả vào khoảng năm 1831-1832,

1849 và 1853. Thời đó, người ta sẽ tiến hành đào hố để chôn tập thể xác
người bệnh. Hố chôn tập thể của Yorkshire nằm ở gần nhà ga York.

Xe ngựa rời con đường hẹp và tiến vào một quảng trường rộng thênh

thang; Tessa sửng sốt. Trước mắt họ là một nhà thờ chính tòa tráng lệ,
với những ngọn tháp Gothic xiên lên bầu trời giống như những mũi tên
xiên lên người thánh Sebastian*. Đập vào mắt người nhìn là tòa tháp
chính điện đồ sộ, với mặt tiền là những hốc đặt tượng, và mỗi tượng lại
mỗi khác. “Đây là Học Viện York sao? Chúa ơi, nó còn lớn hơn Học
Viện Luân Đôn…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.