QUẦN JEANS MAY MẮN - Trang 211

Bailey nhún vai. “Nếu chị quan tâm,” nó nói.
Carmen chăm chú ngó các ngón tay của mình. Chúng bị cắn cụt ngủn, chỉ

còn lại một ít móng để trang trí bên viền.

“Vậy tại sao chị lại ném đá?” Bailey tiếp tục. “Chị hẳn là đã rất cáu.”
Miệng Carmen há hốc. Nó nhìn chằm chằm Tibby. “Xin cảm ơn. Cậu đã

kể cho nó tất cả?”

“Chỉ những gì quan trọng thôi,” Tibby đáp lại.

Vì một lý do nào đấy, Carmen cảm thấy nước mắt đang dâng lên trong

mắt. Nó không dám chớp vì sợ sẽ làm rớt nước mắt ra và bị quay được. “Chị
không cáu với bố chị,” nó nói đầy nghị lực.

“Tại sao không?”
Nước mắt bắt đầu tràn lên. Đôi khi việc có nước trong mắt khiến bạn bắt

đầu cảm thấy tủi thân và thấy cần khóc thêm nữa. “Chỉ đơn giản là không
thôi,” Carmen nói. “Chị không cáu với bố chị.”

Chẳng ăn thua gì. Nước mắt bắt đầu tràn ra. Giọt nọ nối giọt kia lăn

xuống má, xuống cằm. Lờ mờ nó nghe thấy tiếng lách cách và nhìn thấy
chân mic và chiếc mic trên sàn nhà. Bailey đang ngồi gần nó, gập hai khuỷu
tay lại trong một động tác có lẽ đầy thông cảm, hơn là Carmen có thể hiểu.
“Thôi được,” Bailey nói nhẹ nhàng.

Carmen sụp xuống. Nó để đầu mình song song với đầu Bailey. Có lẽ nó

nên kể chuyện sao cho cô bé này bối rối, nhưng nó đã không làm thế. Nó đã
quên mất chiếc máy quay và bộ phim, và Tibby và kể cả thực tế rằng nó có
chân tay và rằng trái đất này đang quay.

Không lâu sau, Tibby đến ngồi bên cạnh nó, vòng tay ôm quanh hông nó.

“Chị có quyền cáu mà,” Bailey nói.

***

Đó là lúc 4 giờ 7 phút, và Bailey vẫn chưa đến cửa hàng Wallman. Tibby

nhìn cái đồng hồ to tướng trên tường phía sau quầy tính tiền chỉ để cho chắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.