QUẦN JEANS MAY MẮN - Trang 22

Bỗng dưng Carmen lo cái quần ôm lấy cơ thể mấy đứa bạn bằng một cái

ôm đằm thắm thế kia lại không vừa với phần trên đùi nó. Nó thực ra không
béo gì lắm, nhưng lại thừa hưởng cặp mông từ một nửa dòng máu Puerto
Rico trong gia đình. Đó là một đường cong rất đẹp, và hầu như ngày nào nó
cũng tự hào, nhưng với cái quần và ba người bạn mông nhỏ, nó có cảm giác
mình bị ra rìa như một kẻ béo ị.

“Tớ không mặc,” Carmen nói rồi đứng dậy và định thay đổi chủ đề. Sáu

con mắt vẫn dồn vào cái quần.

“Cậu phải mặc,” Bridget lên tiếng.
Lena nài nỉ, “Đi mà, Carmen?”
Nó thấy quá nhiều sự mong đợi trên nét mặt những người bạn, khó lòng

từ chối mà không có xung đột. “Rồi. Đừng nghĩ nó sẽ vừa hay gì khác. Tớ
chắc chắn là không vừa.”

Bridget nhắc, “Carmen, đó là quần của cậu.
“Ừ, thông minh đấy, nhưng tớ chưa mặc nó bao giờ.” Câu trả lời đủ

thuyết phục để không còn bị hỏi. Nó cởi cái váy đen rồi mặc quần jeans vào.
Cái quần không tắc ở đùi. Nó lên cao trên vùng eo mà không phàn nàn gì.
Nó cài chặt rồi hỏi. “Sao?”

Nó chưa sẵn sàng để đánh bạo nhìn vào gương.

Không ai nói gì.
“Sao?” Carmen cảm thấy như bị ám. “Sao? Nó xấu lắm à?” Nó dũng cảm

nhìn vào mắt Tibby. “Sao?”

“Tớ... tớ chỉ...” Tibby chợt im lặng.

“Ôi ôi,” Lena khẽ khàng nói.
Carmen cau mày rồi quay mặt đi. “Tớ sẽ cởi nó ra, và hãy vờ như chuyện

này chưa từng xảy ra,” nó nói, má ửng đỏ.

Bridget đã tìm được một từ. “Carmen, hoàn toàn không phải vậy! Hãy tự

nhìn đi! Cậu là một người sinh ra từ cái đẹp. Cậu là một tạo vật đẹp đẽ. Cậu
là một siêu mẫu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.