QUẦN JEANS MAY MẮN - Trang 282

“Cậu đang đùa tớ đấy à?” Lena chỉ nói vậy. Đó là Bee, và Lena biết cô

bạn nó không nói đùa.

“Tớ sẽ đi gặp bà ngoại. Bà đã gửi cho tớ mấy lá thư,” Bee giải thích.

“Lúc nào thế?” Lena hỏi.
“À... thật ra... là năm năm trước. Đó là lúc lá thư đầu tiên được gửi đến.”
Lena kinh ngạc vì đã không biết gì.

“Tớ vừa mới tìm thấy đấy. Bố tớ chưa bao giờ đưa chúng cho tớ cả.”

Giọng Bee nghe không có vẻ cáu. Nó nói như thể đó là một thực tế mà thôi.

“Tại sao không?”
“Ông đổ lỗi cho bà về tất cả mọi sự. Ông bảo bà đừng có liên hệ với bọn

tớ. Ông đã khá bực bội khi thấy bà đã cố làm như vậy.”

Lena chẳng mấy lạc quan về việc bố Bee quan tâm đến vấn đề này đến độ

ngay cả điều ấy cũng không làm nó sốc.

“Cậu định đi bao lâu?” nó hỏi.
“Tớ không biết. Một tháng. Có thể hai.” Bee dừng lại. “Tớ hỏi Perry có

muốn đi cùng không. Nó có đọc mấy lá thư nhưng không chịu đi.”

Lena cũng không thấy điều này có gì đáng ngạc nhiên. Perry luôn là một

thằng bé ngoan, nhưng nó sẽ lớn lên thành một thanh niên hay thích xa lánh
mọi người.

Lena cảm thấy hơi lo lắng về sự thay đổi này trong kế hoạch. Chúng đã

định đi tìm một chỗ làm cùng nhau. Chúng đã định sẽ đi chơi suốt mùa hè.
Nhưng đồng thời nó cảm thấy dễ chịu một cách kỳ lạ với sự bốc đồng này.
Đó là một việc mà Bee trước đây sẽ làm.

“Tớ sẽ nhớ cậu đấy,” giọng Lena run run một chút. Nó tự nhiên thấy mình

mít ướt lạ lùng. Đương nhiên nó sẽ nhớ Bee. Nhưng Lena luôn tự kêu lên về
việc buồn bã trước khi nó có thể cảm thấy được nỗi buồn thực sự. Bây giờ
trật tự đã thay đổi. Điều đó khiến nó ngạc nhiên.

“Lenny, tớ cũng sẽ nhớ cậu,” Bee nói nhanh, dịu dàng, cũng xao động bởi

chính những cảm xúc trong giọng nói của Lena.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.