QUẦN JEANS MAY MẮN - Trang 32

Tớ gửi kèm đây cho cậu một mảnh áo khoác đồng phục của tớ. Một phần

vì tớ rất thích cắt vụn cái mảnh vải ấy ra, một phần vì tớ chỉ muốn cậu nhìn
thấy chất liệu polyester dày hai lớp thực sự trông thế nào.

Tibby

“Vreeland, Bridget?” chủ nhiệm trại hè, Connie Broward, đọc từ tập hồ sơ

của chị ta.

Bridget đã dợm đứng lên rồi. Nó không thể nào ngồi được nữa. Nó không

thể giữ chân yên một chỗ nữa. “Đây ạ!” nó lên tiếng. Nó đeo chiếc túi đầy
chặt ở một bên vai và bên vai kia là chiếc balô. Một ngọn gió ấm áp thổi qua
vùng Bahía Concepción. Bạn thực sự có thể nhìn thấy cái vịnh xanh ngắt
ngay từ tòa nhà trung tâm của trại. Nó có thể cảm thấy sự hưng phấn dâng
lên trong huyết quản.

“Cabin số 4; theo Sherrie,” Connie hướng dẫn.

Bridget có thể cảm thấy rất nhiều đôi mắt đang hướng vào nó, nhưng nó

không bận tâm. Nó đã quen với việc người ta nhìn nó. Nó biết rằng tóc nó
trông không giống người khác. Tóc nó dài, thẳng và có màu vàng nhạt của
chuối chín. Mọi người rất hay săm soi tóc nó. Nó cũng cao nữa, và các nét
của nó thì bình thường - mũi thẳng, tất cả mọi thứ ở đúng vị trí. Sự kết hợp
của tất cả những đặc điểm này khiến mọi người nhầm tưởng rằng nó xinh
đẹp.

Nó không xinh. Không giống Lena. Chẳng có nét duyên dáng hay yêu

kiều đặc biệt nào trên khuôn mặt nó. Nó biết thế, và nó cũng biết rằng những
người khác có lẽ cũng nhận ra điều đó, một khi họ không chú ý đến mái tóc
của nó nữa.

“Xin chào, tớ là Bridget,” nó nói với Sherrie, ném mớ đồ đạc của nó lên

chiếc giường Sherrie chỉ cho nó. “Chào mừng,” Sherrie nói. “Cậu đã phải đi
bao xa để đến đây?”

“Từ Washington, D.C,” Bridget trả lời.
“Một chặng đường dài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.