QUẦN JEANS MAY MẮN - Trang 55

Nó không định khiến ông cảm thấy không thoải mái. “Bố, con không

quan tâm việc bố có ổn định hay không đâu. Đừng lo chuyện đó. Chúng ta
sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời. Ai quan tâm đến việc ổn định cơ
chứ?”

Ông rời khỏi đường cao tốc. “Bố không biết cách đưa con vào cuộc đời

bận rộn của bố. Làm việc quá nhiều, sống một mình trong căn hộ chỉ có một
phòng ngủ. Bữa nào cũng ăn ở ngoài.”

Nó không thể nào nói đủ nhanh cả. “Con không thể chờ được, con sốt ruột

quá. Con thích ăn ở ngoài và con phát ốm lên với việc ổn định rồi bố ơi.” Nó
đúng là muốn nói như thế đấy. Đây chính là mùa hè của Carmen và bố Al.

Bố không nói gì khi xe chạy dọc theo những con đường ngoại ô nhỏ nhiều

cây với những ngôi nhà lớn xây theo kiến trúc Victoria nằm hai bên đường.
Mưa nhỏ giọt lên tấm chắn kính. Bầu trời ngả sang màu sẫm làm người ta có
cảm giác đã tối. Ông lái chậm lại và dừng xe trước một ngôi nhà kiểu
Victoria màu kem với những cửa chớp màu xám xanh và một chiếc cổng lớn
bao quanh.

“Đây là đâu thế bố?” Carmen hỏi.

Bố nó tắt động cơ và quay sang nó. “Đây là nhà.” Mắt ông hơi xa xăm và

có chút gì đó bí ẩn. Ông có vẻ không muốn đón nhận sự ngạc nhiên rõ ràng
trong mắt nó.

“Ngôi nhà đó ạ? Ở đó? Con nghĩ bố sống ở một căn hộ trên phố chứ.”
“Bố mới dọn nhà. Tháng trước.”

“Bố đã dọn nhà? Sao bố không cho con biết trên điện thoại?”
“Bởi vì... có rất nhiều thứ, thỏ con ạ. Những thứ mà bố muốn nói cho con

biết khi gặp con,” ông đáp lời.

Nó không chắc liệu nó cảm thấy thế nào về chuyện này. Nó nhấp nhổm

trên ghế. “Vậy, bố sẽ nói cho con biết chứ?” Carmen chưa bao giờ khoái ba
cái vụ ngạc nhiên cả.

“Ta vào nhà đã nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.