QUẦN JEANS MAY MẮN - Trang 66

Sau đó nó ngồi trên chiếc ghế bành đơn ngoài cửa trước và ăn món làm từ

lá nho rất ngon lành có tên là dolmades và những quả ôliu. Nó đã ăn món ăn
Hy Lạp hàng nghìn lần ở Maryland, thế mà những món đó không bao giờ có
được vị như thế này.

Kostos xuất hiện ngoài cửa. “Em đây rồi,” anh ta nói. “Em thích ngồi một

mình à?”

Nó gật đầu. Nó đã chọn chỗ này vì ở đây chỉ có mỗi một chiếc ghế.
“Anh thấy rồi.” Anh ta thật là đẹp trai, đẹp trai quá. Tóc anh ta sẫm màu

và lượn sóng, còn mắt thì màu xanh vàng. Sống mũi anh ta hơi gồ lên.

Như thế nghĩa là anh nên đi đi, nó thầm nài anh ta.

Kostos bước đến lối đi băng ngang qua nhà ông bà nó và dẫn lên đồi. Anh

ta chỉ xuống đồi “Kia là nhà anh,” anh ta nói, trỏ vào một ngôi nhà có kiến
trúc tương tự ở cách đó năm nhà. Ngôi nhà có một ban công sắt trên tầng hai
sơn màu xanh rực rỡ và đầy những hoa.

“Ôi. Đi bộ thì xa quá,” nó nói.
Anh ta mỉm cười.

Nó toan hỏi anh ta sống với ông bà à, nhưng rồi nhận thấy điều đó sẽ mở

đường cho một cuộc nói chuyện.

Anh ta dựa vào bức tường sơn trắng của lối đi. Như thế là quá nhiều để có

thể nhận thấy rằng đàn ông Hy Lạp đều thấp.

“Em có muốn đi dạo một vòng với anh không?” anh ta hỏi. “Anh muốn

chỉ cho em xem Ammoudi, ngôi làng nhỏ ở cuối mỏm đá.”

“Không, cảm ơn,” nó nói. Nó thậm chí cũng không buồn viện ra một cái

cớ. Nó từ lâu đã nhận ra rằng các cậu trai viện cớ như những lý do xa hơn để
mời bạn đi chơi.

Anh ta dò xét mặt nó một chút, rõ ràng thất vọng. “Có lẽ là vào lúc khác,”

anh ta nói.

Nó muốn anh ta quay vào trong và mời Effie đi xem Ammoudi, nhưng

anh ta lại từ từ đi xuống đồi rồi về nhà mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.