QUẦN JEANS MAY MẮN - Trang 80

Có khoảng mười lăm người tất cả. Bridget bị tụt lại trong dặm đầu tiên

cho đến khi nó cảm thấy bắt được nhịp. Chân nó dài và nó không thừa kilô
nào. Điều đó khiến nó trở thành một người chạy tốt bẩm sinh, kể cả khi nó
không tập luyện đều.

Nó chạy lên nhóm giữa. Eric nhận ra nó. Nó chạy bứt lên sóng ngang anh

ta. “Xin chào, em là Bridget,” nó nói.

“Bridget?” anh ta để nó chạy bắt kịp.
“Nhưng mọi người thường gọi em là Bee.”
“Ong à? Như là trong từ Ong nghệ phải không?”

Nó gật đầu và mỉm cười.
“Anh là Eric,” anh ta tỏ vẻ cởi mở.
“Em biết,” nó nói.

Anh ta quay ra đối diện với nhóm chạy “Hôm nay chúng ta sẽ chạy bảy

phút một dặm. Tôi cho là chúng ta có những người tập chạy nghiêm túc
trong nhóm. Nếu thấy mệt, chỉ cần quay lại nhịp chạy bình thường của các
em. Tôi không trông đợi tất cả mọi người đều có thể chạy hết vòng chạy với
tôi.”

Trời ơi. Bảy phút một dặm. Con đường chạy lên đồi. Nó đá tung bụi từ

lớp đất khô dưới chân lên. Bên kia đồi mặt đất bằng phẳng trở lại. Họ chạy
dọc theo một lòng sông đã cạn trong mùa khô.

Nó toát mồ hôi, nhưng vẫn thở đều. Nó chạy song song với Eric. “Em

nghe nói là anh từ Los Angeles tới,” nó nói. Một số người thích nói chuyện
trong khi chạy. Một số người ghét việc đó. Nó rất muốn thử xem anh ta
thuộc loại nào.

“Ừ,” anh ta nói.
Nó có thể đoán anh ta là loại thứ hai khi anh ta mở miệng tiếp. “Tuy nhiên

anh dành nhiều thời gian ở đây.”

“Ở Baja này á?” nó hỏi.

“Ừ. Mẹ anh là người Mexico. Bà ở Mulegé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.